Tô Hàm cảm thấy có thứ gì đó tựa hồ đang chui ra từ trong tim, hắn cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Người đó đâu? Cô biết y đi đâu không?”
“ Không, không biết. Y đến nhìn bệnh nhân xong bỏ đồ lại rồi đi.” Y tá ngay lúc Tô Hàm buông tay đã sợ tránh ra mấy bước, nhìn hắn trả lời.
Tô Hàm cười gượng, cười đến toàn thân run rẩy, y tá sợ hãi nhìn y một cái, nhanh chóng trở lại trong phòng, đóng chặt cửa.
“ Tôi sẽ tìm được cậu, bất kể cậu còn sống hay đã chết.” Thanh âm lạnh lẽo của Tô hàm vang vọng trong hành lang rộng lớn, mang theo hàn ý không thể diễn tả.
Hắn lại nhìn căn phòng đã đóng chặt cửa, gọi điện thoại sắp đặt vài người đến, thủ ở đây để chờ, ta không tin không bắt được cậu! Tô Hàm căm hận nghĩ.
Cậu chính là thiếu nợ tôi, kiếp trước thiếu tôi, tôi bắt cậu phải dùng cả đời này để từ từ trả lại! Tô Hàm nghĩ vậy, bước chân cũng trở nhên nhẹ hơn rất nhiều, hắn có lòng tin, nhất định có thể lần nữa gặp được y, mà lần này hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Trên đường ra hắn thuận tiện lại ghé vào phòng Sở Đan, phân phó bác sĩ chiếu cố cô thật tốt, rồi mới ra khỏi bệnh viện. Mưa đầu hạ đến nhanh tạnh cũng nhanh, Tô Hàm chỉ đợi một lát đã thấy xe đến rước hắn chạy tới, còn chưa tới gần, cửa sổ đã được hạ xuống, Trầm Ứng Hoàn đang ngồi trong xe hơi mỉm cười nhìn Tô Hàm.
Tô Hàm lúc này mới nhớ tới hôm nay nên đi đón hắn đáp máy bay, vừa rồi có hơi rối loạn nên đã quên bén chuyện này, hắn đang chuẩn bị nói, buổi tối sẽ làm tiệt tẩy trần cho Trầm Ứng Hoàn.
Lời vừa lên môi thì nhìn thấy trong xe còn có một người.
Người đó chính là Hàn Tùng đã mất tích rất lâu.
Tô Hàm trưng ra một nụ cười, nhìn con ngươi thăm thẳm của Hàn Tùng cũng đang chăm chăm vào hắn, thản nhiên kéo miệng nói: “Rất lâu không gặp rồi.”
Trầm Ứng Hoàn xem ra tâm tình không tồi, tự mình mở cửa xe, lui vào ghế trong ý bảo Tô Hàm lên xe, còn vừa cười nói: “Đúng là rất lâu không gặp, còn không mau lên xe đi?”
Tô Hàm do dự một lát, cuối cùng vẫn chui vào trong xe.
Trong xe thật ra rất rộng rãi, nhưng Tô Hàm lại cảm thấy rất buồn bực, rõ ràng là Hàn Tùng vứt lại hắn chơi trò mất tích, giờ lại làm như người không có chuyện gì ngồi đối diện, hơn nữa trong hai năm nay ngay cả một chút tin tức cũng không có, càng đừng nói đến chuyện giải thích.
“ Xin lỗi.” Hàn Tùng cười, vẫn dùng thanh âm lưu manh như xưa.
Tô Hàm bực bội, nhưng lại không thể đánh mất phong độ của mình, anh em tốt, bạn bè tốt bao nhiêu năm, bản thân có thể nói cái gì? ! Xin lỗi gì mà ngay cả ngữ khí tạ lỗi cũng không có, Tô Hàm hừ lạnh, coi như là trả lời, hắn không muốn gây lộn trước mặt người ngoài.
“ Tay của tôi bị phế rồi, cho nên không đến tìm anh.” Hàn Tùng hiểu rõ cá tính của Tô Hàm, tự nhiên nói rõ.
“ Cái gì?” Tô Hàm ngạc nhiên, lúc này mới nhìn Hàn Tùng, thuận thế nhìn xuống dưới, tay trái xem ra không có gì là không bình thường.
Hàn Tùng cười tiếp tục nói: “Làm một số việc nhẹ thì không có vấn đề, nhưng không thể cầm súng, mà tôi lại thuận tay trái.” Thấy Tô Hàm dùng mục quanh nghi vấn nhìn hắn, Hàn Tùng vẫn thản nhiên: “Là chuyện ngoài ý muốn hôm đó.”
Còn về cái gì ngoài ý muốn, Hàn Tùng không muốn nói, đặc biệt là không muốn nói cho Tô Hàm nghe, cứ coi như là một sự báo thù ác ý, Hàn Tùng cười thấy Tô Hàm quả nhiên biến sắc, trong lòng âm thần vui sướng không thôi.
Trầm Ứng Hoàn xen vào: “Khi tôi xuất ngoại có tình cờ đụng phải lúc hắn đang tiếp nhận trị liệu, tôi vốn muốn gọi điện thoại nói cho anh, nhưng hắn không muốn, cho nên anh không thể trách tôi.”
Hàn Tùng đột nhiên liếc mắt trắng dã nhìn Trầm Ứng Hoàn: “Hiện tại muốn đẩy trách nhiệm đi, lúc đó là ai nói không muốn quay về thu dọn rắc rối?”
Trầm Ứng Hoàn làm một tư thế đau đầu: “Được, được, tôi thừa nhận đó là tôi nói.”
Tô Hàm đột nhiên cảm thấy trong không gian nhỏ bé đã bị chia thành hai phần, kỳ quái là bản thân giống như trở thành người ngoài, hắn thấy giữa Hàn Tùng và Trầm Ứng Hoàn đột nhiên lại có một loại ăn ý ngầm, có một cảm giác như bị bỏ qua.
Nhãn thần không để ý nhìn thấy, tay của Trầm Ứng Hoàn ngồi ở băng ghế trước đang nắm chặt tay Hàn Tùng, rất tự nhiên, rất tự nhiên. Càng khiến Tô Hàm kinh ngạc chính là, trên ngón tay vô danh của hai người đang đeo một hai chiếc nhẫn giống nhau, phát hiện này khiến Tô Hàm ngây ra thật lâu…..
Hai năm trước hai người này tuy có một chút vướng mắc không thể cắt đứt, nhưng cũng chỉ đến trình độ đó thôi. Tô Hàm đang nghĩ, ngẩng mắt lên lại thấy Hàn Tùng nhàn nhạt cười nhìn hắn nói: “Thật ra, chúng tôi có một chuyện không nói với anh.”
Trầm Ứng Hoàn theo thói quen nâng cặp kính không gọng viền, nói tiếp: “Năm nay chúng tôi đã đăng ký kết hôn ở Thụy Sĩ rồi.” Ngữ khí thản nhiên giống như đang bàn luận về thời tiết.
Tô Hàm không phải thằng ngốc, khi nhìn thấy nhẫn thì đã đoán được đại khái, tuy mới đầu còn rất kinh hoàng, nhưng hiện tại nghe họ chính miệng nói thì lại bình tĩnh rất nhiều, dùng nụ cười lễ mạo trả lời: “Vậy, chúng mừng hai người.”
Không khí có chút lúng túng, Trầm Ứng Hoàn từ từ hít thở nói: “Lần này trở về là để làm thủ tục di dân, ngoài ra chính là nói chuyện này cho anh.”
“ Di dân?” Tô Hàm kinh ngạc.
“ Đúng vậy.” Trầm Ứng Hoàn đáp: “Di dân toàn gia đình. Ở đây anh đã tự đứng vững bằng chân của mình rồi, trong vòng ba mươi năm chắc sẽ không có biến hóa gì lớn, mà Trầm gia đang lúc phát triển, tôi không muốn có xung đột gì với anh, cho nên chuẩn bị phát triển hướng ngoại, hai năm nay tôi cũng không rảnh rỗi, cũng coi như đã đạt được bước đầu thành tựu, hơn nữa Hàn Tùng rất có tài, giúp tôi rất nhiều.” Trầm Ứng Hoàn cười nhìn Hàn Tùng kế bên.
“ Cảm ơn khen tặng.” Hàn Tùng thản nhiên cười.
Tô Hàm vốn muốn đề nghị đi bar chúc mừng, nhưng lời còn chưa nói ra, đã bị hai người này uyển chuyển cự tuyệt, nói là còn chưa điều chỉnh được sai lệch múi giờ, hiện tại đều chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc cho đã.
Xe dừng ở trước tòa nhà của Trầm gia, đã có một hàng người hầu đứng chờ chủ nhân trở về, Tô Hàm cũng không thể nói gì, nhìn họ dỡ hành lý xuống, cười nói với hắn “Sau này liên lạc sau”.
Tô Hàm nhìn bóng lưng hai người, cuối cùng cũng bảo tài xế quay đầu xe rời đi.
“ Kết thúc rồi.” Hàn Tùng nhìn chiếc xe dần dần đi xa nói: “Cảm ơn anh đã diễn vỡ kịch này với tôi.”
“ Đúng a ~ kết thúc rồi.” Trầm Ứng Hoàn thở dài một hơi nói: “Thật ra tôi cảm thấy chúng ta thật sự rất ăn ý đó ~”
“ Có ý gì đây?” Hàn Tùng trừng mắt nhìn Trầm Ứng Hoàn một cái.
“ Tôi đang nghĩ nga, Tô Hàm tức giận đến muốn trào máu họng, nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể xanh mặt bỏ đi, bộ dáng đó nhìn thật thỏa mãn nga.” Trầm Ứng Hoàn cười nói.
Hàn Tùng thản nhiên tiếp lời: “Hắn chỉ là có chút lạc lõng mà thôi, căn bản không để ý tôi, hắn nếu như để ý một người, thì sẽ rất điên cuồng.”
“ Người đó cũng thật đáng thương.” Trầm Ứng Hoàn nói.
Tô Lương ở một nơi khác bất chợt rùng mình, hoài nghi bản thân có phải là bị bệnh cảm truyền nhiễm rồi không.
“ Tôi nói là thật sự.” Trầm Ứng Hoàn cười giảo hoạt, “Có muốn suy xét tôi thử không?”
“ Tôi không thích đàn ông đeo mắt kiếng, khiến người ta cảm thấy vô dụng.” Hàn Tùng lạnh lùng nói.
“ Nhưng tôi đeo kiếng gọng thẳng mà, không có kiểu cọ.” Trầm Ứng Hoàn vừa nói xong, Hàn Tùng gặt lại: “Vậy thì càng đáng ghét, giả dối.”
“ Này, không thể nói như vậy được đi?”
“ Tôi thích.”
“…….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...