Edit: Như Nguyện
Sản nghiệp bí mật của Cúc thị.
Cúc Như Khanh nhìn đến người phụ trách, còn có chú và bác của mình đứng ở cửa, ánh mắt anh bình tĩnh quét qua một cái, mới chậm rãi nhếch môi nói: “Hôm nay triệu tập mọi người đến họp, chắc hẳn mọi người cũng biết chuyện của Chu Truyền Tốt rồi, tôi cũng đã sớm nói qua, bất luận kẻ nào trong các người tham gia đường giây rửa tiền, tôi cũng sẽ không tha. Hôm nay cũng nói rõ lần nữa, dân không cùng quan đấu, chúng ta cầu tài, không phải cầu quan để tiến thân, các vị đều là người hiểu chuyện, nên cũng sẽ hiểu ý của tôi.”
“Dạ! Chưởng Môn!” Mọi người trăm miệng một lời mà nói.
Cúc Như Khanh hơi lùi lại gần thành ghế phía sau, thích ý híp híp mắt, dời tầm mắt nhìn hướng Cúc Thiên Truyền: “Chú có tâm sự? Chẳng lẽ chú cũng tham dự?”
“không!” Cúc Thiên Truyền lập tức nói, “Chú không có!”
“không có là tốt rồi.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt mà cười cười. Sau đó chuyển hướng sang Trần Ích: “Tình huống như thế nào?”
“Tình hình buôn bán của chúng ta càng ngày càng khả quan, tôi nghĩ bởi vì người của Thanh Phong bị liên lụy điều tra, nên đang chuẩn bị mở rộng 100 sòng bạc, chiếm đoạt phân chia thị trường của Thanh Phong.” Trần ích lập tức nói.
Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc, trong làn khói lượn lờ, không thấy rõ vẻ mặt chân thật của anh, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như thường: “100 sòng bạc đang hoạt động này , cũng chỉ là Cúc thị của chúng ta nên lấy lại thị trường mà thôi, năm đó ta mới vừa ngồi lên vị trí Chưởng Môn thì Thanh Phong liền đem Cúc thị của chúng ta đẩy tới không hề có chổ dung thân, nhưng không nghĩ đến sẽ có hôm nay, thua ở trên tay một Chu Truyền Tốt. Trần Ích, cậu lập tức xuống tay làm đi, các vị, còn chuyện gì không? không có liền tan họp.”
“Cung tiễn Chưởng Môn!” Mọi người đứng lên cung kính đưa Cúc Như Khanh ra cửa.
Cúc Như Khanh dẫn đầu đi ra ngoài, Khang Hạo đi theo phía sau anh, khi anh vượt qua bên người Cúc Thiên Lâm cùng Cúc Thiên Truyền thì vẻ mặt Cúc Thiên Lâm vẫn trấn định, mà Cúc Thiên Truyền đã chảy mồ hôi lạnh, cái gì anh cũng không nói, ngay cả một giây cũng không dừng lại, đi ra ngoài như thường ngày.
Sau khi Cúc Như Khanh đi, Cúc Thiên Truyền cùng Cúc Thiên Lâm cùng đi đến một chỗ, Cúc Thiên Truyền lau một đầu đầy mồ hôi lạnh: “Anh cả, làm sao bây giờ? Như Khanh muốn chiếm thị trường, thu nhập của sòng bạc chúng ta bí mật mở sẽ giảm nhanh.”
Cúc Thiên Lâm hừ lạnh một tiếng: “Chú kiếm nhiều năm như vậy cũng nên thu tay lại rồi! Dù sao Cúc thị đoạt thị trường, huê hồng mỗi tháng sẽ càng ngày càng nhiều, chú lo lắng cái gì?”
“Nhưng do chính mình kinh doanh tới sảng khoái!” Cúc Thiên Truyền thở dài nói.
“Vậy cũng phải xem một chút bản lãnh độc lập kinh doanh của chú!” Cúc Thiên Lâm hít sâu một cái, “Anh cảm giác Như Khanh đang mượn cớ nhắc tới năm đó chúng ta không giúp nó mà chỉ đứng xem cuộc vui, chuyện sau này, phải tự giải quyết cho tốt thôi.”
Cúc Thiên Lâm nói xong lái xe rời đi trước, mà Cúc Thiên Truyền cũng chán nản rời đi.
Sau khi Cúc Như Khanh họp xong, đi thẳng tới công ty Mặc thị, vừa lúc đến giờ tan tầm, nhân viên nhìn thấy con rể của Mặc gia, đều là một mảnh than thở cùng thần sắc hâm mộ.
Triển Thanh Thanh vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh, lập tức chuẩn bị gọi điện thoại báo cáo cho Mặc Thiên Trần, chuyện cao hứng hơn so với trúng năm trăm vạn tiền vé số lập tức liền xuất hiện rồi, cô suy luận quả nhiên đều trúng nha! Nếu như cô ở Tổ Trọng Án, nhất định là Triển thần thám rồi.
Cúc Như Khanh hướng cô lắc đầu một cái, ý bảo cô đừng gọi, sau khi anh gõ cửa đi vào, Mặc Thiên Trần vẫn còn ở trước máy vi tính, cũng không ngẩn đầu lên.
“Thanh Thanh, tan sở em có rãnh rổi hay không, rãnh rỗi thì chúng ta đi mua sắm nha! Lâu rồi chị không mua sắm.” Hôm nay tâm tình Mặc Thiên Trần không tốt, không tìm được biện pháp giải quyết, không thể làm gì khác hơn là dùng mua sắm hóa giải phiền não, thuận tiện ngẫm lại những biện pháp khác .
Cúc Như Khanh lần đầu tiên tới phòng làm việc của cô, là lúc anh bị thương, hôm nay anh tới đón cô tan sở, cô lại hẹn người khác đi mua sắm. Anh không nói chuyện, chẳng qua là ngồi xuống ghế so¬fa, thích ý nhếch hai chân lên, chờ cô phát hiện mình tồn tại.
Mặc Thiên Trần không nghe Triển Thanh Thanh trả lời, cô không khỏi thở dài một tiếng: “Cho dù em không rảnh cũng nói với chị một tiếng đi! Sắp tan sở rồi, chị dọn dẹp một chút là có thể đi ngay.”
cô vẫn không nghe trả lời, vì vậy cô quyết định tắt máy tính đi ra ngoài nhéo người, cô vừa mới đứng lên, lại phát hiện một người đàn ông ngồi trên ghế sofa.
“Cúc tiên sinh. . . . . .” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, anh vào lúc nào, sao không nói câu nào!
Cúc Như Khanh rốt cuộc chờ cô nàng này phản ứng, anh nhàn nhạt giải thích: “Vừa lúc đi ngang qua đây, liền đón em tan sở.”
“Nhưng mà. . . . . .” Hôm nay Mặc Thiên Trần còn muốn đi tiêu tiền!”Vậy. . . . . . Chúng ta đi thôi!”
Đây là lần đầu tiên Cúc Như Khanh đón cô tan sở, nhưng cô không dám nhận đãi ngộ như vậy của anh, cô tình nguyện anh không nghe thấy cũng không hỏi, hai người ai cũng không xen vào sinh hoạt của ai, như vậy đối với ai cũng đều tốt.
Cúc Như Khanh đứng lên, hai người cùng đi ra ngoài, Mặc Thiên Trần từ xa liền nhìn thấy Triển Thanh Thanh làm mặt quỷ với cô, chứng minh suy luận buổi sáng của cô ấy hoàn toàn chính xác!
Mặc Thiên Trần im lặng, cùng Cúc Như Khanh đến bãi đậu xe, Cúc Như Khanh lái xe, cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
“Buổi tối muốn đi nơi nào ăn cơm?” anh mở miệng hỏi cô.
“Á. . . . . .” Mặc Thiên Trần thụ sủng nhược kinh, bóng ma lần trước ăn cơm còn chưa tản đi, lần này nhà Chu Tiểu Kiều vừa gặp chuyện không may, cô càng thêm phải cẩn thận. “Tôi cũng không biết chỗ nào tốt, anh quyết định đi!”
Cúc Như Khanh mỉm cười: “Chúng ta đi phố đồ nướng đi!”
“thật sao? Tôi thích ăn đồ nướng nhất!” Mặc Thiên Trần vốn cũng muốn cùng Triển Thanh Thanh dạo phố, sau đó cùng đi phố đồ nướng ăn cái gì đó.
“Ừ, thích thì chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.” Cúc Như Khanh thấy cô vui vẻ, khóe môi cũng không khỏi tươi cười.
“Sao anh nghĩ đến muốn ăn đồ nướng?” Vừa có cùng chung đề tài, Mặc Thiên Trần muốn nhảy lên.
Cúc Như Khanh nhìn cô một cái, sau đó chuyên tâm lái xe. “Con gái của tôi thích ăn đồ nướng, tôi nghĩ phụ nữ phần lớn đều thích cái loại không khí đó!”
“. . . . . .” Mặc Thiên Trần nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, cô sửng sốt một hồi mới nói: “Anh có con gái?”
“Đúng! Tôi có con gái, em chưa từng thấy qua mà thôi.” Cúc Như Khanh thấy thần sắc cô quái dị, anh càng cảm thấy kỳ quái.
Mặc Thiên Trần thấy anh xác định, liền lập tức vui vẻ bắt lấy anh cánh tay: “Dẫn tôi gặp cô bé một chút, có được hay không? Tôi thích bé gái nhất!”
“thì ra không phải em thích nhất là Cầm Du?” Cúc Như Khanh không khỏi nhạo báng cô.
“Dĩ nhiên không phải vậy!” Mặc Thiên Trần lắc đầu, cô lại đem cánh tay của anh nắm chặt một chút: “Anh không hẳn sẽ hiểu được loại tình cảm này. Cho tôi gặp con gái anh một chút đi, có được hay không vậy?”
Cúc Như Khanh biết cô thích cùng đau lòng vì con trẻ, anh chỉ cười mà không nói, bởi vì thân thể cô càng đến gần càng gần, sau đó không ngừng thỉnh cầu, vui vẻ làm nũng với anh.
“Cúc tiên sinh, phải như thế nào anh mới bằng lòng để cho tôi gặp con gái của anh?” Mặc Thiên Trần cũng không phát giác cả người cô đã ngang nhiên xông qua.
Cúc Như Khanh khẽ cười một tiếng, quay đầu ở bên tai cô, ngửi thấy mùi thơm phát ra trên người cô, anh không nhanh không chậm mà nói: “Cái này sao. . . . . . em biết mà. . . . . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...