Edit: Dandelion
Lý Tình Y kéo tay Mặc Thiên Trần lưu luyến: "Thiên Thiên, sau này tới nhà chồng, nhớ nhiều chút sinh mấy đứa con, mẹ chỉ sinh một mình con, đến bây giờ cũng còn tiếc nuối..."
"Mẹ..." Mặc Thiên Trần vừa nghe mẹ nhắc tới đứa nhỏ, càng khóc không thành tiếng, con gái của nàng ở nơi nào nha, con gái của nàng!
Mặc Chấn Đông đi tới nhìn thấy cảnh mẹ và con gái khóc bù lu bù loa, vội vàng đem các nàng tách ra.
"Thiên Thiên hôn lễ lập tức bắt đầu , nữ nhi chỉ là gả đến Cúc gia, Cúc gia hứa với anh, Thiên Thiên vẫn là về Mặc thị đi làm, tùy thời đều có thể về nhà chúng ta. Tình Y, em đừng luyến tiết khóc thành như vậy, chớ tổn thương thân thể..."
"Đúng vậy đúng vậy... Con xem ta đây làm mẹ ra sao này , Thiên Thiên, nhanh nhanh sửa sang trang điểm lại, cho cha con mang đi ra ngoài!" Lý Tình Y vừa cười vừa nói.
Mặc Thiên Trần ngoan ngoãn ngồi xuống,để cho thợ hóa trang trang điểm lại.
Lúc Mặc Chấn Đông mang theo Mặc Thiên Trần đi vào chính sảnh hôn lễ, tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay, mà đứng ở chỗ tối có hai người mới đến, Cúc Như Khanh vẫn như cũ gương mặt lãnh khốc, Mặc Thiên Trần cũng đạm mạc trấn tĩnh.
Lúc này, đứng bên người Cúc Như Khanh còn có một người, nàng gọi Chu Tiểu Kiều, mặc quần áo màu hồng, sắc mặt vui vẻ.
"Khanh, em đã trở về!" Nàng ngưỡng vọng ( ngưỡng mộ, hy vọng) nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ái mộ.
Cúc Như Khanh chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu, nhưng không có lên tiếng.
Mà Mặc Chấn Đông đã dẫn Mặc Thiên Trần đi tới bên người Cúc Như Khanh, cho dù đầu có sa che mặt, Mặc Thiên Trần cũng cảm thấy được ánh mắt của nữ nhân bên cạnh hắn bắn tới có nồng đậm địch ý, nàng bỗng nhiên thật là ước cho cuộc hôn lễ này có thể bị nữ nhân này náo loạn không thành, thật là có bao nhiêu tốt.
"Như Khanh, ta đem Thiên Thiên cho con ." Mặc Chấn Đông trịnh trọng nói.
Mặc Thiên Trần không có vươn tay, Cúc Như Khanh cũng không đến tiếp, Chu Tiểu Kiều lại trên mặt tràn đầy nụ cười đắc ý.
Toàn bộ chính sảnh lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều nhìn về bọn họ.
Nhưng rất nhanh, Cúc Như Khanh đưa tay ra, Chu Tiểu Kiều lập tức đưa tay hướng lòng bàn tay hắn ( ưm ! đoạn này tác giả có nhầm không nhỉ ? phải là Mặc Thiên Trần mới đúng chứ ta ??? ), Cúc Như Khanh ẩn hàm tức giận cầm tay Mặc Thiên Trần, hắn mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng lực đạo nắm Mặc Thiên Trần lại rất nặng. ( Dan : hắc, cho anh làm giá, ai mà thèm anh chứ // Như Khanh
hiện tại đến phiên Cúc Như Khanh , hắn luôn luôn là loại nam nhân làm việc trầm ổn, một cuộc hôn nhân này đối với hắn, đến tột cùng có ý nghĩa gì!
Thế nhưng, hắn vẫn như cũ chỉ là trầm ngâm, khẽ mở bạc môi tuyến lạnh nhạt.
……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...