Kim Cương Khế Ước


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:Quảng Hằng
Mặc Thiên Trần ở từng giây từng phút trong chờ đợi vận mệnh của mình, cô đã chịu đủ hành hạ cùng đau khổ không có gì sánh kịp này, lịch sử cuả cô lại tái hiện cô liền cảm nhận được vô tận bi ai.
đang đang chịu đựng thì người đàn ông lại buông ra cô, nhưng lời nói ra kế tiếp, cũng làm cô như rơi xuống địa ngục.
"An phận thủ thường làm Cúc phu nhân của cô! Nếu không cả Mặc gia đều phải chô cùng! Bảo vệ cái thân thể rách nát của cô đi, cho dù từ nay về sau tôi khinh thường đụng cô, cô cũng không thể gặp mặt bất kì người đàn ông nào khác! hiện tại, cút lại chỗ ghế sô fa của cô mà ngủ!"
Mặc Thiên Trần vào giờ khắc này sửng sốt, rốt cuộc thoát hiểm, nếu bị con cọp này mắng thì thương tích khắp người, nhưng cuối cùng là tạm thời an toàn. cô không biết Cúc Như Khanh vì có lúc sao mắng chửi người lại ác độc như thế như thế, gia gia tốt bụng hiền hậu, mẹ hắn Liễu Nam cũng ôn nhu hòa nhã, chỉ là ngoài người cha cô chưa từng thấy qua, nhưng cùng cũng là bạn thâm giao của cha cô là Mặc Chấn Đông tin tưởng tính khí cũng sẽ không lãnh khốc vô tình, hỉ nộ vô thường giống Cúc Như Khanh như vậy.

Cúc Như Khanh sau khi nói xong, không hề nhìn cô nữa, mà là sải bước đi ra ngoài cửa."Phanh" một tiếng cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa.
Mặc Thiên Trần từ trên giường của hắn nhảy xuống, rưng rưng đem quần áo ngủ trên đất trở về, sau đó nằm trên ghế sôfa cuộn thành một đoàn, bất lực khóc thút thít. Nhưng mà, trên ghế sa lon còn tràn ngập hắn mùi thuốc lá, tựa như hắn còn ở bên cạnh giương giương mắt hổ nhìn chằm chằm cô, giúp cô kéo lại chăn, cả đầu vẫn là mùi vị nồng nàn của hắn quanh quẩn.
Liên tiếp chừng mấy ngày, Mặc Thiên Trần không biết bởi vì trong lòng run sợ , buổi tối cô ngủ không yên ổn, một là nhớ con gái của mình, hai là sợ Cúc Như Khanh một ngày nào đó nổi điên lên lại bắt đầu hành hạ cô. Nhưng mà, cô cùng hắn cơ hồ là không gặp mặt, buổi tối cô nghỉ ngơi sớm, cho dù nằm trên ghế sôfa không có ngủ, biết hắn trở lại, cô cũng sẽ không nói chuyện. hắn cũng thế, mỗi một ngày đều là rất khuya về nhà, lại ra cửa trước khi cô tỉnh.
hắn và cô, hai người, cũng cố ý tránh né đối phương. Hai người lớn, giống như đứa bé giống nhau , không ai để ý tới đối phương. Nhưng hai người cũng biết, giữa bọn họ, hố khoảng cách đó càng ngày càng sâu không thấy đáy rồi ! Tin tưởng lẫn nhau hoàn toàn sụp xuống, thoáng tình cảm như có như không vừa mới nảy mầm không muốn xa rời toàn bộ biến mất ở trong không khí.
Mặc Thiên Trần nghĩ, nếu như có thể như vậy bình an vô sự sống như thế, cô cũng chấp nhận, cô đối với hắn không có bất kỳ yêu cầu, cô đối với hôn nhân này cũng không có bất kỳ mong cầu. Cuộc sống, không tốt cũng không hư, mới phải bình thường. Hai người vừa sống vui vẻ, liền biểu thị bão táp lại sắp tới, sau đó sẽ như những mảnh vụn của cơn bão, cành lá xơ xác tiêu điều.
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua như thế, mấy ngày nay Cúc Như Khanh cũng không về nhà, Mặc Thiên Trần cũng di làm như thường ngày.
Sáng hôm sau quản gia thông báo là có điện thoại từ trường học của Cúc Cẩm Du gọi đến, nói là muốn mở cuộc họp phụ huynh. cô muốn gọi điện báo cho Cúc Như khanh đang đi công tác ở nước ngoài biết, vì hắn đối với việc dạy dỗ Cẩm Du rất quan tâm. Nhưng hắn đang ở trên máy bay trở về nên điện thoại ở tình trạng tắt máy.
Đào Trung Ngọc cuối cùng chỉ đành phải gọi điện thoại cho ông cụ Cúc Hồng Nghiêu, Cúc Hồng Nghiêu trực tiếp gọi Mặc Thiên Trần tới nghe điện thoại.
"Gia gia, con đây." Mặc Thiên Trần khéo léo kêu lên, mặc dù Cúc Như Khanh đối với cô không tốt, nhưng ông cụ vẫn rất thương cô.
Cúc Hồng Nghiêu cười nói: "Cuộc họp phụ huynh ngày mai của Cầm Du, Như Khanh vẫn chưa về nước, cháu đi tham gia đi!"
"Vâng ạ! không thành vấn đề." Mặc Thiên Trần cũng thích Cúc Cầm Du như vậy, vì vậy đồng ý ngay.
Sáng sớm ngày thứ hai, cô gọi điện thoại về công ty, gọi Triển Thanh Thanh cứ làm việc như ngày thường, có chuyện quan trọng liền đến xin ý kiến của Đổng sự Trưởng, nếu như có thể đợi đến được đến ngày mai xử lý, liền giữ lại cho cô xử lý, dù sao cha tuổi đã lớn, lại bệnh nặng mới khỏi, đi làm không thể quá mệt nhọc.

Khi tài xế đưa Mặc Thiên Trần cùng Cúc Cầm Du đi tới trường học thì Mặc Thiên Trần chủ động dắt tay Cúc Cầm Du, cô đối với nó đương nhiên them một phần tình cảm đặc biệt, cô nhìn tất cả những đứa nhỏ ở đây vui vẻ cùng nhau truy đuổi chơi đùa, ánh mắt của cô vẫn luôn không ngừng dừng lại trên người những cô bé gái, cô hy vọng biết dường nào, một người trong đó chính là con gái của mình.
Dĩ nhiên, cuối cùng thực tế vẫn làm vỡ tan giấc mộng của cô, mỗi cô bé gái đó đều có cha mẹ nắm lấy tay, cô không tìm được con gái củamình ở nơi nào? cô cũng không biết mặt con gái mình, cũng như người cha thần bí của nó.
Sau khi kết thúc buổi họp, giáo viên gọi Cúc Cầm Du cùng Mặc Thiên Trần ở lại, cô dắt tay Cúc Cầm Du vào phòng làm việc, lại thấy được Nhâm Thần Phong cùng một cô bé gái khác cũng ở đây, cô thật là không ngờ lại ở chỗ này gặp lại Nhâm Thần Phong, tầm mắt hai người vừa chạm nhau, lại lúng túng dời đi.
“Cậu, chính là nó đánh cháu!" Tiểu nữ sinh là con gái của chị Nhâm Thần Phong, con gái tính trẻ con, một cái tay lôi kéo tay của Nhâm Thần Phong, ngón tay chỉ về hướng Cúc Cầm Du đang đứng ở cửa.
Tầm mắt của Nhâm Thần Phong dừng lại ở trên người Cúc Cầm Du, đây là con của Mặc Thiên Trần sao? Như vậy cô liền kết hôn sau khi hắn mới vừa ra khỏi nước sao? hắn và cô đã cách xa nhau đến mức thế sao?
Mặc Thiên Trần vừa nghe cô bé gái đó non nớt tố cáo, cô biết Cúc Cầm Du có học võ, nhưng để đối xử với bé gái kia thì không đúng. cô vội vã cúi đầu hỏi nó: "Cầm Du, nói ẹ, là chuyện gì xảy ra, được không?"
Ai biết Cúc Cầm Du hơi nhếch môi, hoàn toàn không chịu mở miệng, Mặc Thiên Trần thấy nó không khác gì Cúc Như Khanh, bá đạo lại lãnh khốc, cô chỉ phải nhìn bọn họ nói: "cô giáo, Thần Phong, tôi muốn nói vài câu với Cầm Du, sau đó chúng ta thảo luận, được không?
cô giáo cũng biết hoàn cảnh của Cúc gia, đối với cuộc họp phụ huynh luôn là Cúc Như Khanh đến tham dự, bây giờ là phu nhân của hắn, Lão sư thấy cô cùng Thần Phong có quen biết, vì vậy gật gật đầu giảng hòa: "Các vị hãy bàn bạc một chút, Nhâm tiên sinh, ngài ngồi một lát đi!"

Mặc Thiên Trần đem Cúc Cầm Du ôm lên, hơn năm tuổi, tuy nó không nặng lắm, vẫn là cực kỳ cật lực, nhưng cô muốn dùng hành động nói cho nó biết, cô là thật sự thương nó .
cô ôm con đi tới một chỗ hẻo lánh, sau đó khi xuống tới, cô cúi thấp người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc của nó cùng Cúc Như Khanh: "Cầm Du, hiện tại chỉ có hai người chúng ta thôi, nói ẹ biết, được không?"
Cúc Cầm Du nhìn cô, vẫn là cái gì cũng không chịu nói, đối với một đứa trẻ tính bướng bỉnh không khác gì Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần cũng không có biện pháp, cô đợi nó một lúc nhưng nó cũng không chịu mở miệng, cô chỉ đành dắt tay của nó trở lại phòng làm việc của cô giáo.
Nhâm Thần Phong lại mở miệng trước: "Thiên Thiên, chỉ là bọn nhỏ mà thôi, con bé là do chị tôi cưng chiều quá, em đừng trách cứ đứa bé."
"Cậu, sao cậu lại trách mắng cháu?" Nó giận dỗi kêu lên.
Mặc Thiên Trần mặc dù nói không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đối với chuyện Nhâm Thần Phong dàn xếp ổn thỏa trước, vẫn là có mấy phần cảm kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui