Edit:Anh Lê (Băng Nguyệt)
Beta:yunafr
Thần Phong chận lại nói: “Lên xe! Anh đưa em đi.”
Mặc Thiên Trần cũng không từ chối nữa , vì vậy lên xe của Thần Phong , anh lái xe hướng bệnh viện chạy tới.
Hai người vừa đến bệnh viện, thấy Thanh Thanh đã tại ngoài cửa chờ, Mặc Thiên Trần liền vội vàng hỏi: “Tình hình Như thế nào?”
“Đổng sự Trưởng bị đám người Mỹ kia làm tức , nhất thời tức giận công tâm liền té xỉu, chúng em lập tức đưa tới bệnh viện, đang cấp cứu .” Triển Thanh Thanh lập tức đáp.
“Đều tại chị không có năng lực! Chị không có xử lý tốt số hàng kia, cha mới có thể giận đến phát bệnh.” Mặc Thiên Trần che mặt mà khóc.
Mặc cho Thần Phong Nhất nghe, “Chuyện gì xảy ra?”
Triển Thanh Thanh vừa nhìn thấy trước mặt là một người ấm áp , ngọc thụ lâm Phong Đại Suất Ca, “Đại Tiểu Thư, vị này là. . . .. .”
“Đây là bạn của chị Thần Phong.” Mặc Thiên Trần bỏ đi hai chử ban trai ,ngày xưa anh là bạn trai cô . Nhưng thực tế bây giờ thân phận đã không còn đúng rồi.
Triển Thanh Thanh thuật lại tình huống, sau đó nhìn về anh: “Nhâm tiên sinh có biện pháp không?”
“Nước Mĩ bên kia tôi cũng biết một số người, tôi sẽ ra mặt thỏa hiệp với họ , xin lùi lại ngày giao hàng , còn thuế quan bên này tôi lập tức gọi Dương Phàm xử lý.” Thần Phong gọi hai cuộc điện thoại , chuyện dễ dàng liền làm xong.
Triển Thanh Thanh mở Laptop ra, bọn nước ngoài bên kia đã đồng ý đưa ra đơn đặt hàng cùng số lượng hàng phải giao, “Đại Tiểu Thư, hợp đồng bên kia để em cùng A Lật làm nhé!”
“Tốt! Nhất định phải kiểm kĩ chất lượng hàng, không cần vì giao hàng mà gấp gáp ra hàng.” Mặc Thiên Trần liên tục dặn dò.
Triển Thanh Thanh sau khi đi, Mặc Thiên Trần cùng Thần Phong Nhất đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu , cô nhẹ nói: “Cám ơn anh, Thần Phong.”
“Thiên Thiên , đối với anh còn khách khí Như vậy?” Thần Phong cúi đầu đưa mắt nhìn cô.
Mặc Thiên Trần ở bên trong lòng vô cùng đau xót, cô cũng không muốn. Nhưng là sự thật vô tình, cô không thể hưởng thụ yêu thương vô điều kiện của anh .
“Thần Phong, thật ra thì em. . . . .”
cô vốn định nói với anh, cô đã kết hôn rồi, Nhưng là lời còn chưa nói hết, hộ sĩ đã mở cửa lớn phòng cấp cứu đi ra nói: “ Thân nhân của bệnh nhân có thể đi vào thăm, tình hình của bệnh nhân trên căn bản ổn định. Nhưng không thể chịu kích thích nữa.”
“Chúng ta mau vào xem một chút đi!” Thần Phong thúc giục cô.
“Tốt!” Mặc Thiên Trần cũng vui vẻ gật đầu.
Hai người cùng đi vào, Mặc Thiên Trần nắm tay Mặc Chấn Đông : “Cha không cần lo lắng nữa, hàng của nước ngoài Thanh Thanh cùng A Tật đã xử lý xong , cha về sau không cần vì những chuyện này tức giận có được hay không?”
“Bác trai, ngài khỏe chứ!” Mặc cho Thần Phong đứng ở sau lưng Mặc Thiên Trần hướng Mặc Chấn Đông nói.
Mặc Chấn Đông tưởng Như sắp chết, lại được cứu trở về, cũng đã thấy ra rất nhiều điều ,ông nhìn Mặc Thiên Trần, nhìn Thần Phong, “Thiên Thiên , đây là Thần Phong đi!”
“Dạ! Cha, anh ấy là Thần Phong.” Mặc Thiên Trần vui vẻ gật đầu.
Mặc Chấn Đông nhìn tâm tư của con gái, trong lòng than một tiếng, Thần Phong và Cúc Như Khanh đều là Nhân Trung Chi Long.Nhưng tình cảm tuyệt đối không thể hồ đồ.
“Thiên Thiên , gọi điện thoại bảo mẹ con đến đây đi!” Mặc Chấn Đông nói.
“Nhưng là thân thể mẹ cũng không khỏe, mẹ nếu là biết cha ngã bệnh, nhất định sẽ không tốt .” Mặc Thiên Trần lo lắng.
Mặc Chấn Đông vỗ vỗ tay nhỏ bé của cô: “Giữa phu thê nên giúp đỡ lẫn nhau, bao dung hỗ trợ lẫn nhau , mẹ con biết sẽ lo lắng cho cha, bởi vì mẹ yêu cha , để ẹ biết cha xảy ra chuyện gì, cũng là hi vọng mẹ có thể hiểu và chuẩn bị,dù sao cũng tốt hơn cha hiện giờ đã muộn không trở về nhà để ẹ đoán mò cũng không hay!”
Mặc Thiên Trần nghe cha mình dạy cách cư xử giữa vợ chồng, cô cắn đôi môi, nhớ tới tối hôm qua Cúc Như Khanh đối với mình làm đủ loại, cô trầm mặc không nói gì, cô cùng anh không có giúp đỡ lẫn nhau, cũng không có bao dung càng sẽ không hỗ trợ lẫn nhau.
“Tốt lắm! Con còn trẻ, từ từ chung đụng sẽ hiểu.” Mặc Chấn Đông cũng tính nhắc nhở cô, nếu là kết hôn, liền cùng Cúc Như Khanh hảo hảo chung đụng đi, không cần bởi vì Thần Phong đột nhiên xuất hiện, mà đã dao động .
Mặc Thiên Trần gật đầu một cái: “Cha, con không phải là còn nhỏ rồi, con hiểu. Con lập tức gọi điện thoại ẹ, ẹ đi đến cùng cha có được hay không?”
cô cũng không dám làm nghịch Cúc Như Khanh , Như thế nào dám đối với đoạn hôn nhân này nói lên bất kỳ chất vấn, cái cô có thể làm đúng là, ngoan ngoãn nghe lời Cúc Như Khanh làm một Cúc thái thái anh cần là được. cô cùng Thần Phong, vô luận có hay không có Cúc Như Khanh, đều là không thể nào nối lại tiền duyên rồi !
Khi Lý Tình Y được tài xế đưa tới bệnh viện thì thân thể của bà cũng không được khỏe lắm, Nhưng lại vô cùng lạc quan tích cực trước mặt , lúc này nhìn thấy Mặc Chấn Đông, hai người nhìn nhau, lại khích lệ nhau . một chút gì đó gần gũi tương trợ nhau khi gặp hoạn nạn đã lan tỏa giữa họ, đúng là Mặc Thiên Trần không thể hoàn toàn thể nghiệm, bọn họ đã đi qua hai phần ba của cuộc sống, tình cảm từ trước đến nay đã lắng đọng xuống , theo năm tháng gia tăng dần lên, biến thành nồng đậm sâu sắc không thể chia lìa
Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ: “Cha mẹ, con về công ty xử lý công việc còn lại, tan việc con lại sang đây với cha.”
“Bác trai, bác gái, bảo trọng thân thể, con đưa Thiên Thiên về công ty.” Thần Phong lễ phép cáo biệt.
Thần Phong đưa Mặc Thiên Trần trở lại Mặc thị công ty, Mặc Thiên Trần quyết định nói với anh : “Thần Phong, em đã kết hôn.”
.”.. . . .” Thần Phong ánh mắt ấm áp lập tức mờ đi, anh chỉ là lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, sau hồi lâu, mới nói: “Anh ta đối với em tốt sao?”
“Tốt!” Mặc Thiên Trần nói trái lương tâm , tốt đến nỗi tối hôm qua không để ý ý nguyện của cô cưỡng bức cô. Nhưng là những lời này, chứa ở trong lòng là tốt rồi.
“Thiên Thiên , chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi.” Thần Phong nói xong, từ từ xoay người.
Mặc Thiên Trần ngắm nhìn anh , bóng lưng cao to dưới trời chiều thật sự dài rất dài, anh lên xe, lái xe từ từ đi xa, một nháy mắt kia, cô nước mắt rơi như mưa!
Thần Phong chính là một người như vậy , vĩnh viễn sẽ không hỏi tới cô tại sao, anh chính là như vậy tin tưởng cô, cũng là như vậy để mặc cô, anh tình nguyện một mình liếm đau đớn, cũng không nguyện ý khiến Mặc Thiên Trần nhìn đến vết sẹo của anh.
cô làm sao có thể nói cho anh biết, cô thừa nhận tất cả? Bởi như vậy, so với anh cô còn thống khổ, tất cả đau, cô một mình chịu là tốt. Anh tựa như đứng ở đám mây vương tử, tự sẽ có công chúa tiến vào thế giới của anh.
Như vậy cô, cũng liền mặc cho Cúc Như Khanh bóp nghiến chà xát , mặc anh ngày nào đó ngán phiền phức buông cô ra tốt lắm! Nếu như có một ngày như vậy, cô cũng chỉ muốn mang theocon gái trải qua cuộc sống đơn giản mà thoải mái bình thường ,cô có thể sẽ một lần nữa cầm bút vẻ, cô sẽ dạy nữ nhi hội họa, và cô kể chuyện xưa cho con gái nghe.
Chảy nước mắt ước mơ tương lai cuộc sống tốt đẹp, Mặc Thiên Trần cuối cùng phải trở về cuộc sống hiện thực , cô không thể không đối mặt cùng Cúc Như Khanh với cuộc hôn nhân càng ngày càng ác liệt , cũng không khỏi không xử lý công việc của công ty , chỉ mong đợi cùng nữ nhi gặp nhau một khắc .
Mặc Thiên Trần lau khô nước mắt, trở lại công ty, bắt đầu tập trung tinh thần xử lý sự vụ ở công ty , hiện tại Mặc Chấn Đông ngã bệnh , nằm viện, công tác của cô áp lực sẽ càng lúc càng lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...