Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: Ruacon95 & Ái Nhân
Khi tình bạn có thể tồn tại trong cuộc sống, chúng ta đều tin tưởng rằng, yêu là có thể thay đổi tất cả, cho dù tình yêu này là tình yêu nam nữ hay là tình thân, cũng không thể thiếu trong cuộc sống.
Khi mọi người đang chúc mừng Thần Phong thì Cúc Như Khanh đã kéo Mặc Thiên Trần rời đi, bọn họ ra về cùng một đám người, bị bao phủ ở trong đám người. Có không ít người tranh luận ầm ĩ:
" không biết vương tử u buồn tặng bài hát này cho ai . . . . . ."
"Nhưng chỉ nói là tình bạn chân thật , hẳn không phải là bạn gái rồi. . . . . ."
"Cho dù có phải là bạn gái hay không, dù sao cô gái nào nhận được bài hát này, hẳn là rất hạnh phúc . . . . . ."
"nói không chừng cô gái kia đã kết hôn rồi . . . . . ."
"Cho nên mới là tình bạn chân thật a. . . . . ."
"Cũng đúng cũng đúng. . . . . ."
Mặc Thiên Trần đi ở trong đám người, nghe những cô gái trẻ nói như thế, cô ngẩng đầu lên trời nhìn những ngôi sao một chút, đúng vậy, cả đời này, cũng chỉ là bạn bè!
Cúc Như Khanh lại một tay ôm cô, bá đạo tay nắm gáy cô, Mặc Thiên Trần nhìn bộ dáng ghen tuông đáng yêu của anh làm như không có chuyện gì rồi lại canh cánh trong lòng, đôi tay không khỏi ôm chặt hông của hắn.
cô thu hồi tầm mắt từ các ngôi sao, mà dừng lại ở trên mặt hắn, cô không nói gì, kiễng chân lên, khẽ hôn ở trên môi của hắn. . . . . .
Cho dù âm nhạc nghe hay đến bao nhiêu, cho dù ánh sao đẹp đến cỡ nào, cho dù tan cuộc náo nhiệt đến cỡ nào, giờ khắc này, chỉ có anh ở đây bên cạnh em, đó mới là điều đáng quý trọng nhất trong đời.
Như Khanh, anh biết không?
Cúc Như Khanh cũng thâm tình hôn lại cô, đúng vậy, cho dù Nhâm Thần Phong chung tình sâu đậm, mà cô, chỉ ở bên cạnh hắn, như vậy, cũng là đủ rồi.
Ngày từ từ trôi qua, Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần bận rộn với công việc của mỗi người .
Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ cùng Nhâm Thần Phong, đến cô Nhi Viện đánh đàn, vẽ tranh cho bọn trẻ. Bọn trẻ đều thích Thần Phong, anh đã mang thế giới âm nhạc tới cho bọn chúng.
Mặc Thiên Trần thấy, cuộc sống như thế, thật sự càng ngày càng đẹp.
Khi Mặc Thiên Trần bị bọn nhỏ vây vào giữa thì Nhâm Thần Phong thấy Cúc Như Khanh chẳng biết từ lúc nào đã tới cô nhi viện.
Hai người đàn ông đứng cùng một chỗ, Nhâm Thần Phong mỉm cười xa xa nhìn Mặc Thiên Trần, nói với Cúc Như Khanh ở bên cạnh: "Anh là theo dõi mà đến đây sao?"
"Anh cầm lông gà làm lệnh tiễn à (ý chỉ những người tự cao), tôi để mặc cho Trần gặp mặt anh, không có nghĩa là anh có thể chiếm cứ cuộc sống của cô ấy." Cúc Như Khanh không chút khách khí nói.
Nhâm Thần Phong khóe môi mỉm cười vẫn không thay đổi: "Cầm lông gà làm lệnh tiễn là anh thì có Tôi và Thiên Thiên cho tới bây giờ cũng không có chuyện gì, anh không cần phải suy nghĩ như vậy."
Cúc Như Khanh chỉ là hừ một tiếng không nói gì nữa, rồi sau đó, Nhâm Thần Phong lại nói: "Cái người này sao lại có thời gian rảnh rỗi như vậy?"
"Người trừ công việc còn phải sống, tôi không phải là cỗ máy." Cúc Như Khanh dĩ nhiên hiểu, Nhâm Thần Phong hỏi hắn sao lại có thời gian rảnh rỗi đến cô nhi viện.
"Sợ tôi cướp Thiên Thiên đi?" Nhâm Thần Phong khóe môi nở nụ cười càng rộng ra vài phần.
"Chỉ bằng anh sao?" Cúc Như Khanh chẳng thèm ngó tới.
Nhâm Thần Phong đưa ra quả đấm, đấm đấm trên vai hắn, "Coi như anh ngoài miệng không thừa nhận, trong lòng của anh vẫn có một phần cố kỵ, có cố kỵ là tốt rồi, anh sẽ một lòng một dạ đối với Thiên Thiên, anh yên tâm, tôi sống một ngày, sẽ giám sát anh một ngày."
"Anh chết không được!" Cúc Như Khanh cũng trả lại hắn 1 quyền, "Người tốt mệnh không dài, tai họa do trời, anh với tôi đều không phải là người tốt đẹp gì, cho nên nhất định đều sống rất lâu."
Mặc Thiên Trần vừa dạy bọn nhỏ vẽ xong một bức tranh, vừa ngẩng đầu, xa xa liền bắt gặp hai người đàn ông này đang động tay động chân, cô lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh hai người.
"Như Khanh, Thần Phong, các người lại đang làm gì?" cô nhìn hai người đàn ông này, nhìn Cúc Như Khanh một chút, lại nhìn Thần Phong.
Cúc Như Khanh giơ giơ lên quả đấm, trầm giọng nói: "hắn đáng đánh đòn!"
Người ta nói, lúc người khác vung nắm đấm, sẽ dùng bàn tay bao quả đấm của hắn lại, như vậy quả đấm của hắn đánh ra sẽ không làm đau đối phương, mà một phần bao vây, cũng làm quả đấm không xuất ra vũ lực nữa. Khi Mặc Thiên Trần xòe bàn tay ra, bao lấy quả đấm của Cúc Như Khanh trong tay như vậy thì không thể đánh người khác!
Nhâm Thần Phong nhìn Mặc Thiên Trần cười nói: "Anh muốn giám sát hắn, giám sát nhất cử nhất động của hắn, cho nên hắn muốn dùng nắm đấm tới đánh anh! Thiên Thiên, em nói đây không phải là biểu hiện lòng hắn hư hỏng sao? Đây không phải là hắn thật đã làm chuyện có lỗi với em sao?"
Mặc Thiên Trần một tay nắm tay Cúc Như Khanh, một cái tay khác che miệng nở nụ cười, Cúc Như Khanh kéo tay của cô rời đi, Mặc Thiên Trần không khỏi la ầm lên: "Như Khanh, em còn chưa dạy xong. . . . . ."
"Để lại cho Nhâm Thần Phong dạy, dù sao những chuyện kia hắn đều biết." Cúc Như Khanh liều mạng kéo cô rời đi.
"Thần Phong, em đi trước, anh cũng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi." Mặc Thiên Trần vừa quay đầu lại vừa nói với Nhâm Thần Phong.
Nhâm Thần Phong mỉm cười gật đầu.
Mặc Thiên Trần sau khi bị Cúc Như Khanh kéo vào trong xe, nhìn hắn đang mất hứng, cô lè lưỡi một cái: "Như Khanh, sao anh lại tới đây ? không phải anh rất bận sao?"
"Thế nào? Rất giống giọng điệu của Nhâm Thần Phong?" Cúc Như Khanh híp híp mắt.
Mặc Thiên Trần thấy hắn mất hứng, cô vội vàng chà chà cằm của hắn, "Em là quan tâm anh mà! Em biết là anh rất bận, cho nên mới hỏi anh thế, không nên tức giận nha, có được không?"
Cúc Như Khanh từ từ mắt mở ra , sau đó thấy cô lại gần hắn nói: "Em biết rõ Như Khanh quan tâm em, cho nên mới tới cô nhi viện. Có đúng không?"
"Biết là tốt rồi!" giọng nói của hắn không giấu được cưng chiều "Em nha, nói một câu, anh thật không thể tức giận."
Mặc Thiên Trần vừa nghe liền nở nụ cười: "Đòn sát thủ của phụ nữ chính là dịu dàng, nếu như phụ nữ không dùng đòn sát thủ như vậy, là do đàn ông không cho phụ nữ cơ hội, nếu như người đàn ông làm đúng rồi, người phụ nữ tự nhiên sẽ hết sức dịu dàng và yếu ớt."
"Cái người này ý bảo anh không đúng sao, cho nên em căn bản không nguyện ý lấy ra đòn sát thủ này để đối phó anh, mà bây giờ anh làm xong, em liền nguyện ý làm như vậy?" Cúc Như Khanh chỉ chỉ mũi cô.
Mặc Thiên Trần trừng hai mắt: "Em không nói thế, nếu như anh nhất định cho là như vậy, coi như là thế đi!"
Cúc Như Khanh đang muốn nói gì đó thì chợt điện thoại của hắn vang lên, là Trần Ích gọi điện thoại tới: "Chưởng Môn Nhân, bệnh viện bên kia truyền đến tin tức, Thiên Mộ Đình đã tỉnh lại!"
"Được! Giám sát thật kĩ , tôi sẽ đến ngay." Cúc Như Khanh cúp điện thoại, nhìn Mặc Thiên Trần nói: "Trần, để Trần Tiêu đưa em về nhà trước, anh còn phải đi giải quyết chút việc."
"Chuyện gì thần thần bí bí như vậy? Có nguy hiểm không?" Mặc Thiên Trần nắm tay của hắn không chịu buông, mới vừa bình tĩnh một thời gian, chẳng lẽ lại muốn bắt đầu tác chiến sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...