Edit: Pink Kiêu Sa.
Beta: Ruacon95 & Ái Nhân
Cúc Như Khanh cúi đầu nhìn cô, hắn từng nói như đinh chém sắt, hắn sẽ không bao giờ buông tay, nhưng là hắn đánh giá cao sự khống chế của mình, cũng đánh giá thấp thương tổn mình mang cho cô, cho nên, hắn cũng nói bậy!
Vậy mà, giờ phút này, người lập trường trở nên kiên định ngược lại là Mặc Thiên Trần, cô sẽ chữa thương, cô sẽ dùng thời gian tới khắc phục, sẽ cố gắng nguôi đi đau thương trong lòng, nhưng, cô sẽ không để cho hắn buông tay!
Trong lòng Cúc Như Khanh có chút mãnh liệt: "Nhưng, Trần. . . . . ."
"Anh chỉ cần nói cho em biết, anh sẽ không buông tay!" cô cắt đứt lời hắn, kiên định nói.
Cúc Như Khanh ôm cánh tay cô đang không ngừng nắm chặt, hắn có chút nghẹn ngào nói: "Anh không buông tay, Trần, anh vĩnh viễn cũng không buông tay!"
Mặc Thiên Trần nặng nề gật đầu một cái, "Như Khanh, em cũng sẽ không rời đi, vĩnh viễn cũng không rời đi. . . . . . Đây là cam kết của chúng ta với nhau, chúng ta nhất định phải đi đến cuối, được không? Như Khanh. . . . . ."
"Được! Được!" hắn cũng kiên định nói.
Cùng chung hoạn nạn khiến cuộc sống của cả hai càng thêm thắm thiết, lòng hắn thương cô, cho nên tình nguyện làm trái với ý nguyện của mình, hắn nguyện ý buông tay!
Tình vững hơn vàng, tín nhiệm khiến hai người càng thêm yêu nhau hơn, cô biết hắn khổ, trên lưng mang cây thật tự giá công lý, gánh vác tội danh hung thủ gián tiếp, cô nguyện ý ở bên cạnh hắn! ——
Công ty Mặc thị.
Mặc Thiên Trần bị đả kích quá lớn, cô nhất thời không tiếp nhận nổi sự thật này, vì vậy nghiệp vụ của công ty Mặc thị tạm thời do Cúc Như Khanh toàn quyền quản lý.
Cúc Như Khanh tới công ty, mở hội nghị lần thứ nhất.
Luật sư công ty Mặc thị nói: "Công ty bởi vì nguyên Đổng sự Trưởng đột nhiên qua đời, không có di sản để lại trong di thư, do đó di sản để lại thuộc về con gái ruột Mặc Thiên Trần, bây giờ Mặc Thiên Trần chính là cổ đông lớn nhất của công ty."
Cúc Như Khanh nghe được điều này: "Trần bởi vì bị kích động quá lớn, bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tạm thời do tôi thay mặt điều hành công ty."
Đổng sự có người vỗ tay: "Hoan nghênh Cúc tiên sinh đến!"
Cúc Như Khanh lần nữa nhận lấy, đương nhiên là hắn ra sức phổ biến chính sách mới, đối với phương hướng đầu tư của công ty đều đã quy định rõ ràng, đối lập với Mặc Thiên Trần bảo thủ, hắn càng có nhiều đổi mới to gan sáng tạo.
Nhưng, có cổ đông không đồng ý, bọn họ cho là 2012 mặc dù không phải là Ngày Tận Thế, nhưng năm nay tình hình tài chính cũng không lạc quan, đối với việc giữ vững nguyên dạng đã rất tốt, hơn nữa không nắm chắc tình huống, gia tăng đầu tư quá nhiều, nếu như một khi hao tổn, thì chỗ tiền nửa năm trước kiếm được, sẽ mất hết toàn bộ.
Cúc Như Khanh nhìn bọn họ: "Các người không đồng ý với quyết sách của tôi sao?"
Cổ đông tất nhiên nghị luận như đê vỡ, sau đó nêu ý kiến của mình.
"Thời gian đã qua hơn một tháng, Thiên Thiên lúc nào thì trở lại đi làm. . . . . ."
"Nếu như cô ấy vẫn không chịu trở về, chúng ta sẽ phải thực hiện việc chọn tổng tài lần nữa. . . . . ."
"Đúng vậy, không thể bởi vì chuyện của Mặc Chấn Đông, vẫn trì hoãn không chịu để ý công ty. . . . . ."
"Người giống như vậy, tại sao có thể trở thành tổng tài. . . . . ."
"Ai, lúc đầu tôi đã nói, cô ấy tuổi còn rất trẻ, hơn nữa người cũng yếu ớt, đảm nhiệm không được chức tổng tài. . . . . ."
"Bây giờ thực hiện lời lúc trước thôi. . . . . ."
Cúc Như Khanh nghe không nói gì, nếu lấy tính khí trước đây, hắn lập tức sẽ tiến hành thủ đoạn "trấn áp" rồi, nhưng bây giờ, hắn băn khoăn quá nhiều, hắn không muốn khi hắn thay mặt quản lý công ty Mặc thị lại không đạt được gì, nhớ đến Mặc Chấn Đông dặn dò hắn, hắn cũng vạn vạn không nghĩ tới, cuối cùng việc Mặc Chấn Đông muốn hắn coi trọng công ty Mặc thị lại thành di ngôn cuối cùng. Hơn nữa, hắn cũng không muốn Mặc Thiên Trần lâm vào vòng xoáy thương trường, mà lúc này, cổ đông chỉ muốn cuộc sống an dật, nhưng không như hắndự đoán, cuối năm sẽ tổng kết tài vụ, tất nhiên sẽ lại lên tiếng phê phán Mặc Thiên Trần dẫn dắt vô phương.
Cho nên, trước tiên hắn cũng chỉ có thể chịu đựng giọng điệu này, không thể trở nên gay gắt với việc mâu thuẫn nội bộ công ty Mặc thị.
Nhưng mà, cố tình có cổ đông náo trường: "Nếu như ngày mai Thiên Thiên không xuất hiện, chúng ta nhất trí thông qua việc thực hiện chọn lại tổng tài. Cúc tiên sinh, đây không phải là nhằm vào tiên sinh, cậu cũng biết, mặc dù cậu vốn là con rể của Đổng sự Trưởng, nhưng, người quản lý công ty Mặc thị, vẫn là Thiên Thiên, đúng không?"
Cúc Như Khanh nghe được nơi này, hắn lạnh lùng nói: "Tôi một lòng suy nghĩ vì công ty Mặc thị, đang cố gắng vì lợi nhuận năm nay, các người lại lần nữa công bố nhất định tìm Trần tới làm, biết rõ ràng thân thể của cô không tốt, còn bắt cô ấy phải quan tâm những thứ này? Các người thật cho lúc trước tôi nhượng bộ là sợ là các người sao? Bây giờ tôi nói thật cho các người biết, người nào còn dám đòi Trần trở lại, tôi sẽ ra tay tuyệt không khách khí!"
hắn có thể nhịn bọn họ chất vấn hắn, nhưng không cách nào nhịn được lần nữa đem Mặc Thiên Trần ra, khiến cô chịu đựng áp lực tài chính, hắn đã thiếu cô rất nhiều rất nhiều, hắn có thể cho cô, cũng chỉ là hi vọng cô dần dần khôi phục thân thể, mà không phải dấn thân vào tranh giành quyền thế, tranh đoạt ích lợi.
Nhưng, những người khác ăn gan hổ, lại tranh luận tại chỗ với Cúc Như Khanh: "Cúc tiên sinh, có phải cậu cảm thấy hại chết lão Đổng sự trưởng còn chưa đủ hay không, bây giờ còn muốn đẩy công ty Mặc thị vào tình cảnh vạn kiếp bất phục? Người khác còn nghĩ cậu giam lỏng đại tiểu thư. Mặc thị có thâm thù đại hận gì với cậusao?"
"Phanh" một thanh âm vang lên!
Cúc Như Khanh vỗ bàn một cái, bàn hội nghị nhất thời bể thành một mảnh, ipad trên bàn hội nghị chờ cũng ngã xuống trên mặt đất, hắn đứng lên, nhìn mọi người: "Hội nghị hôm nay đến đây chấm dứt!"
nói xong, hắn dẫn đầu đi ra ngoài.
Có người bị hù ngã, cũng có người hù dọa xong rồi tiếp tục hành hạ, "Vốn là như vậy! Quyết sách của hắn đầy mạo hiểm, dù sao bây giờ đại tiểu thư đã không có đổng sự trưởng làm chỗ dựa, cô ta lại không trông nom công ty, Cúc tiên sinh muốn đùa giỡn Mawch thì trong lòng bàn tay, cũng là chuyện dễ dàng, đến lúc đó, toàn bộ chúng ta sẽ mất hết cả vốn, đã thế đừng khóc cha gọi mẹ, sau đó nhảy lầu tự vẫn cho rồi……”
Nhưng, Cúc Như Khanh kiên định với phương hướng quyết sách của mình, sẽ không bởi vì những người khác ra ngoài quấy rối, mà thay đổi quyết sách của mình.
Dĩ nhiên, phương hướng vận hành của thị trường cũng theo hắn dự đoán, đây đối với cổ đông mỗi ngày lo lắng đề phòng mà nói, còn một chuyện day dứt trong lòng.
Mặc dù lần này đầu tư thắng lợi, ngăn chặn miệng lưỡi những người khác, nhưng bọn họ vẫn nghi ngờ hắn.
Tối nay, toàn thể cổ đông mời Cúc Như Khanh ăn cơm, tỏ vẻ ăn mừng, bọn họ đang cười trong lòng muốn mời Mặc Thiên Trần cũng tới đây, không nói công việc, chỉ bí mật gặp mặt một lần mà thôi.
Cúc Như Khanh gọi Trần Ngọn đưa Mặc Thiên Trần tới, cùng chia sẻ giờ khắc này. hắn muốn cô sớm ngày tốt lên, thoát khỏi đoạn thời gian không thể quay đầu trong thống khổ.
Nhưng là, trước khi Mặc Thiên Trần tới, hắn uống một chén nước, liền thấy chóng mặt, Cúc Như Khanh không nghĩ tới tối hôm nay bọn họ tính kế hắn, mà tính toán như vậy là nhằm mục đích gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...