Edit: Pink Kiêu Sa.
Beta: Ruacon95 & Ái Nhân
Phí Cường Liệt sám hối, cũng nói ra chuyện cũ năm đó: "Nhưng anh Thiên Kỳ, anh tình nguyện không cần Cúc thị Ám Dạ rửa tiền, thế nào cũng muốn kinh doanh trong sạch, nhưng cuối cùng rơi vào kết quả gì đây? Chúng ta thành lập bang phái, đơn giản cũng là lập danh dương uy trong giang hồ, mục đích cuối cùng cũng chỉ là kiếm tiền thôi, tiền đen là kiếm, tiền sạch cũng là kiếm, tóm lại là ngân hàng in chế tiền mặt, đến nơi khác, cũng như nhau . Anh cần gì chết như vậy, khiến mình mất một cái mạng. . . . . ."
nói đến chỗ này, Phí Cường Liệt nghỉ một chút mới nói tiếp: "Tôi chưa bao giờ vì anh tức chết như vậy mà cảm thấy có chút tiếc hận, tôi vẫn cảm thấy anh sống ở trên đời không nghĩ thông một số chuyện mà thôi, nhưng hôm nay, tôi rốt cuộc hoàn toàn tỉnh ngộ, anh Thiên Kỳ, kế hoạch ba mươi năm trước, thực hiện ở trên người Như Khanh, xem một chút công ty sản xuất Cúc thị bây giờ, nhìn lại một chút sản nghiệp Cúc thị Ám Dạ bây giờcho dù là bạch đạo hay hắc đạo đã sớm đứng trên đỉnh thế giới, quan sát chúng tôi! Bây giờ anh ở chín suối phải mỉm cười, mà tôi thì lại bôn ba một đời, cuối cùng thành công dã tràng. . . . . ."
Ánh mắt Phí Cường Liệt trở nên tuyệt vọng: "Cuối cùng, tôi cũng đến gặp anh! Anh Thiên Kỳ. . . . . ."
một tuần lễ đã qua.
Mặc thị cử hành tang lễ, bọn họ sinh cũng cùng giường, chết cũng cùng mền, Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần không có bàn bạc, nhưng lại tâm linh tương thông cùng an táng cho hai bác.
Cúc cụ ông và Nam Điềm cũng tham gia tang lễ, hai người cũng biểu đạt niềm thương tiếc vô hạn đối với tang lễ của Mặc thị, bọn họ là người từng trải, đối với việc ông bà Mặc thị rời đi, linh hội sâu sắc hơn so với người khác.
"Nha đầu, . . . . . ." Cúc cụ ông một tay chống gậy, tay còn lại đưa về phía Mặc Thiên Trần.
"Ông nội. . . . . ." Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Cúc cụ ông nắm tay cô: "Ông nội thay mặt cả Cúc gia bày tỏ áy náy đối với con, nhưng là con nhất định phải kiên cường, bởi vì đây là hi vọng lớn nhất của người làm cha mẹ."
"Ông nội, con biết rồi." Mặc Thiên Trần giọng nói như cũ rất nhẹ.
Liễu Nam Điềm nhìn Mặc Thiên Trần: "Mẹ biết rõ mẹ nói gì cũng không bù đắp được đau đớn như vậy, Thiên Trần, sau này giống Như Khanh, có ông nội, còn có mẹ, còn có con trai và con gái, chúng ta đều là người thân nhất của con."
"Mẹ, con hiểu rõ. . . . . ." Mặc Thiên Trần nói rất ít.
Sau khi an táng cha mẹ của Mặc Thiên Trần, cô trở nên trầm mặc rất nhiều. Nhìn trong gương vết sẹo bên trên thái dương của mình, cô gần như lại thấy được một màn cuối cùng của cha mẹ trước khi rời đi ở trong gương.
Cúc Như Khanh vươn tay, vuốt vết sẹo trên trán của cô, "Trần. . . . . ."
Mặc Thiên Trần nhìn hắn, lẳng lặng ngắm nhìn hắn.
"Khuya lắm rồi, đi ngủ thôi." hắn ôm cô lên, hai người cùng ôm nhau ngủ.
Nửa đêm, Mặc Thiên Trần rời giường, thật ra Cúc Như Khanh biết, hắn biết cô khó chịu, cái gì cũng không nói, cô đắp kín mền cho hắn, hắn cũng giả bộ ngủ say.
Sau khi Mặc Thiên Trần đứng dậy, cô không mở đèn, đi nhẹ, sau đó không cẩn thận đá phải chân bàn, cô đau đến té xuống trên mặt đất.
Cúc Như Khanh vội vàng đứng dậy, đi tới đỡ cô: "Trần, có phải em đói bụng hay không? Anh đi nấu ít đồ cho em ăn!"
Mặc Thiên Trần ở trong đêm tối nhìn hắn: "Như Khanh, em thấy cha mẹ tới gọi em. . . . . ."
Cúc Như Khanh ôm cô vào lòng, một câu hắn cũng không nói nên lời, chỉ có thể cho cô một chút ấm áp cùng an ủi.
"Anh nói, cha mẹ đã không còn rồi có thật hay không?" cô rúc vào trong ngực hắn.
"Đúng vậy, cha mẹ cùng lên thiên đường." Cúc Như Khanh chỉ đành phải nói thật.
Mặc Thiên Trần giọng nói đau đớn: "Nhưng em cảm thấy họ vẫn còn ở đây, không có đi xa. . . . . . em thật sự không thể tưởng tượng được lần cuối cùng gặp nhau lại hấp tấp như vậy, lại vội vàng như vậy, cũng muốn nói rất nhiều, lại chỉ có chừng ấy. . . . . ."
"Trần, bất luận anh nói bao nhiêu thật xin lỗi, cũng không thể đền bù thương tổn của em." Cúc Như Khanh dựa vào đầu cô, "Là anh làm không tốt, là anh mang cho em thống khổ cùng bi thương, anh muốn dùng một đời đối tốt với em. Em có nhận không?"
Trong đêm tối, Mặc Thiên Trần ngẩng đầu, nhìn hắn: "Như Khanh. . . . . ."
"Ừ, anh ở đây." hắn trả lời cô.
"Những chuyện này không thể trách anh, đây chỉ là vận mạng trêu cợt, trong lòng em không có trách anh, cha mẹ cũng sẽ không trách anh, chỉ là trong lòng em rất khó chịu, Như Khanh, em rất khó chịu. . . . . ." cô nhẹ nhàng nói.
Cúc Như Khanh gật đầu: "Anh biết rõ em khó chịu, Trần, anh hiểu rõ, bất luận em muốn làm gì, bất luận em muốn nói gì, em cũng có thể nói với anh, có thể làm với anh, lúckhó chịu thì giải bày với anh, anh vẫn luôn ở đây, được không?"
"Em biết rõ anh rất đau lòng, không phải anh giết cha mẹ, cha mẹ lại bởi vì anh mà chết. Như Khanh, anh cũng rất khó chịu. . . . . ." Mặc Thiên Trần tựa đầu vào cổ của hắn, "Chúng ta đều mệnh khổ, anh như vậy, em cũng vậy. . . . . . Chúng ta từ lúc vừa mới bắt đầu ở chung một chỗ, có phải liền nhất định đau khổ cả đời không?. . . . . ."
"Trần. . . . . ." Cúc Như Khanh nghe cô nói những lời này, tim của hắn lần nữa níu chặt
Cúc Như Khanh lẳng lặng nghe cô nói chuyện, kể từ khi gặp chuyện không may về sau, cô rất ít nói chuyện, lúc này, hắn để cô phát tiết tình cảm, hắn nguyện ý nghe cô nói, nói gì cũng được, lúc này nghe cô không oán hắn, hắn càng cảm thấy khó chịu, hắn tình nguyện để cô mắng hắn đánh hắn, để cho cô tìm một nơi phát tiết, mà không phải uất ức ở trong lòng như vậy.
Nhưng mà, Mặc Thiên Trần hiểu hắn, cô khổ, hắn cũng khổ.
Chỉ là bởi vì một phần hiểu ngươi, hai người còn suy nghĩ cho đối phương.
Cúc Như Khanh dùng ngón tay chải chải mái tóc dài của cô: "Chuyện của công ty anh sẽ lo, em trước nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nếu như em cảm thấy anh không có tư cách làm chồng của em, anh nguyện ý buông tay. . . . . ."
Lần này, hắn thật sự buông tay, nếu như trước kia là lời nói thả con săn sắc bắt con cá rô, thì lần này, hắn nhẫn tâm để ình từ bỏ ý đồ.
Nếu như trước kia buông tay, có thể buông tha triệt để như lời nói kia, có thể sẽ không xuất hiện cục diện như hôm nay không?
Nhưng, trong hiện thực không có hai chữ "Nếu như", chỉ có sự thật tàn khốc mà bức người.
Hơn nữa lần này, hắn đối với tổn thương của Mặc Thiên Trần, mặc dù không trực tiếp tổn thương, nhưng bởi vì hắn mà gián tiếp tổn thương, hắn thật không biết Mặc Thiên Trần có thể bỏ xuống đau thương hay không.
Chỉ cần cô nghĩ, chỉ cần cô nguyện ý, cô muốn làm cái gì hắn cũng đồng ý.
Chỉ cần có thể giảm bớt tổn thương của cô, chỉ cần cuộc sống của cô có thể trở lại như trước, chỉ cần cô có thể từ từ tốt lên, khôi phục cuộc sống trước kia, hắn cũng sẽ tôn trọng bất kỳ lựa chọn nào của cô.
Mặc Thiên Trần sau khi nghe xong, yên lặng tựa vào lồng ngực của hắn, qua một hồi, cô mới nói: "Công ty làm phiền anh, em trước dùng một khoảng thời gian để chữa thương, em chỉ hi vọng anh thu hồi câu nói mới vừa nói kia, anh từng nói qua, vô luận xảy ra chuyện gì, anh cũng không nguyện ý buông tay!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...