Beta: N.P
Cúc Thiên Truyền lên tiếng, “Như Khanh, nếu cậu không thể khiến người ta phục, chức chủ tịch này thật sự không thể ngồi được đâu.”
Cúc Như Khanh sao lại không biết, từ khi cha anh qua đời, Cúc Thiên Lâm đã mơ đến chức chủ tịch, ngay sau khi cha anh vừa mất, hắn liền cấu kết với người ngoài hòng lật đổ anh, mới mười lắm tuổi, anh đã có thể ngồi vững vị trí này, huống chi hiện tại anh đã ba mươi mốt tuổi.
“Bốp bốp!” một tràng vỗ tay vang lên, khiến ai nấy kinh ngạc.
Người vỗ tay là Cúc Như Khanh, sau đó, anh lên tiếng, “Màn kịch đặc sắc vừa rồi của các vị, tôi rất coi trọng. Chỉ có điều muốn đoạt chức chủ tịch từ tay tôi, ý nghĩ đó hơi lạ.”
Cúc Thiên Lâm lập tức phản đối, “Mày làm bao nhiêu chuyện sai như vậy, còn muốn tiếp tục ngồi ghế chủ tịch, đừng mơ tưởng! Các anh em không phục đâu, hơn nữa, mày đừng quên còn có bề trên, không tới phiên mày nói “không!”.”
Vừa nhắc đến Cúc lão gia, Cúc Như Khanh mắt lăng lệ, “Tốt nhất là đừng có làm phiền đến ông, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
“Vậy chúng ta chờ xem!” Cúc Thiên Lâm xoay người bỏ đi, Cúc gia vẫn còn có một Đại đương gia – cũng chính là con át chủ bài của hắn.
“Chủ tịch, chúng ta làm gì bây giờ?” Sau khi thấy Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền rời đi, Trần Ích hỏi.
Cúc Như Khanh xoa xoa thái dương, “Chỉ cần gia tăng cảnh giác, và yên tĩnh theo dõi tình hình là được.”
Dù sao đi nữa cũng còn Cúc lão gia ở bên trên, anh không muốn chuyện này to đến mức không thể thu xếp được. Dù sao cũng phải lấy đại cục làm trọng, cho dù có nhiều chuyện đã là lửa sém lông mày.
*Lửa sém lông mày: ý chỉ thời khắc quyết định, thời khắc cuối cùng.
Chỉ có điều, Cúc Thiên Lâm lại nắm trong tay lá bài vua, từng bước dồn ép anh.
“Vâng, chủ tịch!” Trần Ích trước khi bước ra lại nói: “Tối qua thiếu phu nhân gọi cho ngài, cô ấy rất lo lắng.”
Cúc Như Khanh chỉ gật đầu, không đáp…
Mặc Thiên Trần đến bệnh viện thăm Nhâm Thần Phong, ở thăm đến chiều, tối trở về Aegean Sea, nhưng vẫn không thấy Cúc Như Khanh đâu, vốn muốn gọi cho anh, nhưng lại sợ anh đang tăng ca.
Vào phòng cũng không thấy bóng dáng hai đứa bé, bất chợt cảm thấy cô đơn hơn rất nhiều, hơn nữa ngôi nhà không có nam chủ nhân, nên trở nên vắng ngắt, Mặc Thiên Trần lại đợi cả buổi tối, vẫn không thấy anh về.
Công ty Mặc Thị.
Mặc Thiên Trần trở lại công ty, lúc làm việc có chút uể oải, cô nhấn điện thoại nội bộ, “Thanh Thanh, cho chị một ly café.”
“Đại tiểu thư, lại cãi nhau?” Triển Thanh Thanh bưng một ly nước chanh vào.
Cãi nhau? Mặc Thiên Trần kinh sợ, cô và Cúc Như Khanh cãi nhau còn chưa giải quyết xong, sau đó Nhâm Thần Phong đỡ đạn giùm cô, cô vào viện chăm sóc Nhâm Thần Phong, còn Cúc Như Khanh lại nói, anh thả cô.
Anh để cô đi?
Chẳng lẽ vì chuyện này, nên anh không chịu về nhà, không muốn gặp lại cô?
Anh thật sự không muốn cô nữa sao?
Trước kia, cho dù cô tùy hứng bao nhiêu, gây gổ với anh ác liệt cỡ nào, anh đều không buông cô ra. Còn lần này, cô không nói muốn rời khỏi anh nữa, anh lại nói sẽ để cô đi.
Mặc Thiên Trần uống nước chanh, trong lòng đau xót. Triển Thanh Thanh lấy tờ báo hôm nay ra, “Tin trọng đại mấy ngày nay, hẳn chị cũng xem rồi, tất cả đều ở đây.”
Mặc Thiên Trần vừa nhận lấy liền xem, “Nhâm Thần Phong vì tình nhân xả thân đỡ đạn, Cúc Như Phong mất mạng vì giai nhân, chuyện gì đang xảy ra?”
“thì ra chị không biết à!” Triển Thanh Thanh còn kinh ngạc hơn cô.
Mặc Thiên Trần hoảng hốt, cô chỉ biết chuyện của Nhâm Thần Phong, không biết lúc đó còn xảy ra chuyện của Cúc Như Phong. sự chú ý của cô lúc đó đều tập trung vào người Nhâm Thần Phong, không ngờ Cúc Như Khanh báo thù cho cô bắn Chu Tiểu Kiều lại trúng phải Cúc Như Phong.
“Như Khanh, Như Khanh… Tại sao anh không nói với em? thì ra còn có chuyện này, trời ơi…” Mặc Thiên Trần lạnh cả người, tay lật lật những tờ báo khác, “Chủ tịch Cúc Thị bắn chết anh em bị bức từ chức, cuộc chiến gia tộc chỉ mới bắt đầu… Chu Tiểu Kiều hiện vẫn chưa tìm được tung tích. Sáng sớm mai tang lễ của Cúc Như Phong sẽ được tiến hành…”
“Sao lại như vậy?” Ly thủy tinh trên tay Mặc Thiên Trần rơi xuống đất, “Như Khanh, không được, chị phải đi tìm anh ấy…”
“Đại tiểu thư...” Triển Thanh Thanh kéo cô lại, “Chị bình tĩnh đi, chị như vậy sẽ khiến người ta lo lắng đó…”
“Chị lo cho Như Khanh, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chị lại không biết gì. Thanh Thanh, em biết không? Chiều hôm trước Như Khanh nói thả chị đi, trước đây chị rất muốn rời khỏi anh ấy, anh ấy lại không đồng ý, sau khi chuyện này xảy ra, anh ấy lại muốn chị đi, mấy ngày nay chị nghĩ mãi không ra. Anh ấy không dễ dàng buông tay như vậy đâu, nhất định là có chuyện gì khó khăn nên mới quyết định như vậy.” Mặc Thiên Trần vừa nói vừa không kiềm được nước mắt, “Chị muốn tìm anh ấy, chị muốn tìm anh ấy, không thể để mặc anh ấy một mình chịu đựng đau khổ…”
Triển Thanh Thanh ôm cô, “Được rồi, chuyện đã xảy ra rồi, chị đừng hấp tấp quá, rồi sẽ ổn hết thôi.”
Mặc Thiên Trần vừa chạy ra ngoài vừa gọi cho Cúc Như Khanh, nhưng không ai nghe máy, cô gọi taxi đến Cúc Thị, tiếp tân ở đại sảnh nói hôm nay Cúc Như Khanh không đến công ty. cô lại chạy tới Ám Dạ, Ám Dạ hiện giờ được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, cô bị chặn bên ngoài, đúng lúc Trần Ích về đến.
“Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?” Trần Ích mời cô vào phòng nghỉ.
Mặc Thiên Trần lo lắng, “Như Khanh đâu rồi? Anh ấy có khỏe không? Tôi gọi mà anh ấy không nhận máy, mấy ngày rồi lại không về nhà, anh ấy đâu?”
Trần Ích nghĩ lúc này trong phòng làm việc chắc không có người phụ nữ nào khác, liền dẫn Mặc Thiên Trần vào. Chủ tịch thấy thiếu phu nhân lo lắng đi tìm anh như vậy, chắc sẽ vui lên được một chút!
“Thiếu phu nhân, mời cô theo tôi!” Trần Ích đi trước dẫn đường.
Mặc Thiên Trần theo sát hắn vào phòng làm việc, cô vừa đến cửa, đã thấy Cúc Như Khanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế lớn màu đen, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, cả chân mày đều nhíu chặt.
“Như Khanh... “cô nghẹn ngào kêu.
Cúc Như Khanh liền mở mắt, nhìn thấy Mặc Thiên Trần đứng trước mặt mà không có chút xúc động, bộ dạng lạnh lùng, thái độ của anh đối với cô cũng vô cùng xa lạ, “Ai kêu cô tới?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...