Edit: Camnu
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ôm nhau, cùng chờ đợi kết quả.
Mặc Thiên Trần nằm trong ngực anh, khóc đến khàn giọng, “Như Khanh, em nhờ có Thần Phong kéo ra, đỡ đạn giúp, nên bây giờ mới có thể bình an vô sự ngồi đây, Như Khanh… Như Khanh…”
Cúc Như Khanh im lặng nghe cô khóc, Mặc Thiên Trần lại nói: “Nhưng mà, nhưng mà… ngay lúc Thần Phong kéo em, em còn trách anh ấy… thì ra em không chú ý ánh mắt của anh ấy, Như Khanh, em thật có lỗi với Thần Phong…”
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, Mặc Thiên Trần vội vàng gạt lệ hỏi: “Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?”
“đã cấp cứu xong, vết thương của bệnh nhân không còn nguy hiểm rồi, cũng may không phải bị thương ở chỗ hiểm, chủ yếu nhất là vết thương ở đầu, đè lên dây thần kinh của cậu ấy, hiện tại bệnh nhân vẫn còn hôn mê, trong hai mươi tư tiếng có tỉnh lại được hay không, còn phải nhờ vào ý chí và số phận cậu ấy, tốt nhất là có thân nhân ở bên cạnh gọi cậu ấy, nói chuyện để kích thích ý chí sinh tồn của người bệnh. Hai mươi tư giờ sau, nếu bệnh nhân không tỉnh lại, cơ hội sống sẽ rất mong manh.” Bác sĩ nói, “Hai người ai là thân nhân của người bệnh?”
“Chúng tôi đều không phải!” Cúc Như Khanh đáp, sau đó hỏi Mặc Thiên Trần, “Em có muốn gọi cho Nhâm Thần Vũ không?”
“Được!” Mặc Thiên Trần vì quá khẩn trương, đã quên báo cho Nhâm Thần Vũ, cô lấy di động gọi cho Nhâm Thần Vũ, “Chị Vũ…”
“Thiên Trần, chuyện gì? Bọn chị đang du lịch ở Thụy Sĩ, không phải em định làm chị mất hứng đấy chứ?” Nhâm Thần Vũ đối với chuyện Đồng Thọ Tề bị hại lần trước còn canh cánh trong lòng.
“thật xin lỗi, chị Vũ…” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào nói không ra tiếng.
Nhâm Thần Vũ trầm giọng trong điện thoại, “Có phải Thần Phong xảy ra chuyện gì không?”
“Phải….” Mặc Thiên Trần che miệng, thương tâm đến không thể tự khống chế.
“Thần Phong đã xảy ra chuyện gì?” Nhâm Thần Vũ đợi một hồi không nghe thấy Mặc Thiên Trần trả lời, “nói mau, Thiên Thiên, nó làm sao rồi?”
“Anh ấy…” Mặc Thiên Trần há miệng, cứng lời, “Anh ấy…”
“Thiên Thiên, em nói mau, có phải muốn hại chị chết sớm không vậy?” Nhâm Thần Vũ ở bên kia cũng lục thần vô chủ, “Có phải khối u trong não của Thần Phong lại tái phát, nó lại nhập viện rồi?”
Cúc Như Khanh một tay ôm Mặc Thiên Trần, một tay cầm điện thoại trên tay cô nói: “Đồng phu nhân, Nhâm Thần Phong bị bắn, ảnh hưởng đến khối u trong não, cấp cứu xong hiện giờ vẫn còn đang hôn mê, bệnh viện nói đang trong giai đoạn nguy kịch, hi vọng có người thân của cậu ta bên cạnh trong hai mươi bốn giờ tới.”
“Cái gì?” Nhâm Thần Vũ làm rơi điện thoại xuống đất…
Cúc Như Khanh cúp điện thoại, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần, “Từ Thụy Sĩ bay trở về nước cần tới hai mươi bốn tiếng, bây giờ là ba giờ sáng, nói cách khác năm giờ chiều ngày mốt, Nhâm Thần Vũ mới có thể tới đây.”
“Như Khanh, em muốn ở lại bệnh viện…” Mặc Thiên Trần biết yêu cầu như thế, đối với Cúc Như Khanh mà nói, là kiêng kỵ nhất, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn Nhâm Thần Phong một mình ở bệnh viện, không người nào bên cạnh.
Cúc Như Khanh ánh mắt tối tăm, anh ngưng mắt nhìn Mặc Thiên Trần nước mắt lan tràn khuôn mặt nhỏ nhắn, trầm mặc không lên tiếng.
“Như Khanh, coi như em van anh, có được không?” Mặc Thiên Trần nghĩ anh không đồng ý, níu lấy áo anh, “Nếu Thần Phong vì vậy mà chết, cả đời em sẽ không tha thứ ình, Như Khanh, em van anh, em muốn đợi anh ấy tỉnh lại, có được không?”
Cúc Như Khanh buông lỏng tay đang ôm cô ra, “Được, em cứ ở lại chăm sóc cậu ta, có chuyện thì gọi điện cho anh.”
“Cảm ơn anh, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần gật đầu, nhìn Cúc Như Khanh rời đi, nhìn bóng lưng của anh dưới ánh đèn càng kéo càng dài, càng đi càng xa.
Mãi đến lúc bóng anh biến mất, Mặc Thiên Trần mới chạy vào phòng Nhâm Thần Phong, nhìn hắn đeo mặt nạ dưỡng khí, trong lòng khổ sở không dứt, bản thân hắn đang bị khối u ở não, còn bị đạn bắn trúng, sinh mệnh càng thêm nguy hiểm, làm sao cô không khó chịu được? Làm sao không thương tâm?
“Thần Phong, anh nhất định phải tỉnh lại… Nhất định phải…” Mặc Thiên Trần ngồi ở phòng cách ly bên ngoài, dán sát mặt vào lớp thủy tinh lạnh băng phía trước.
đi ra khỏi phòng bệnh, Cúc Như Khanh ra tới cửa liền thấy Trần Ích đứng đợi báo cáo, “Tiên sinh, nhị thiếu gia còn đang cấp cứu, Đại lão gia đã đến, bây giờ đang ở bên ngoài phòng cấp cứu khóc rống.”
“Đến xem.” Cúc Như Khanh cất bước dẫn đầu.
Vừa đến bên ngoài phòng cấp cứu của Cúc Như Phong, Cúc Thiên Lâm liền đẩy những người của Ám Dạ đứng chắn trước Cúc Như Khanh ra, vọt tới trước mặt anh, đánh một quyền vào cằm của Cúc Như Khanh.
“Tổng tài!” Lập tức có người kéo Cúc Thiên Lâm ra, muốn tiến hành đánh trả.
“Buông ông ấy ra!” Cúc Như Khanh lau vệt máu ở khóe môi, không đánh lại.
Cúc Thiên Lâm được thả ra, không xông vào Cúc Như Khanh nữa, nhưng lại lớn tiếng quát: “Cúc Như Khanh, mày nổ súng với Như Phong, bây giờ mày giết nó rồi, mày hài lòng chưa?”
Cúc Như Khanh không nói gì, là anh lỡ tay, nhưng đạn thật sự xuyên qua người Cúc Như Phong.
“nói gì đi? Mày nói đi…” Cúc Thiên Lâm giờ như phong bà tử, chỉ vào Cúc Như Khanh, “Tao thấy mày căn bản là muốn giết hết người nhà họ Cúc…”
“Im miệng!” một tiếng quát to vang lên, là Liễu Nam Yên và Cúc ông cụ đến bệnh viện.
“Cha, cha phải làm chủ cho Như Phong…” Cúc Thiên Lâm vừa nhìn thấy, lập tức rơi lệ, “Như Phong còn đến ba mươi tuổi…”
Trần Ích lập tức nói: “Cúc cụ, nhị thiếu gia là đỡ đạn thay cho Chu Tiểu Kiều nên mới bị thương, tiên sinh căn bản không có nổ súng với nhị thiếu gia…”
“Tính toán hay thật? Từ lúc nào đến phiên ngươi được lên tiếng hả?” Cúc Thiên Lâm quát Trần Ích.
Cúc cụ nhìn mọi người, “Bây giờ các người là sao? Như Phong còn đang cấp cứu, người một nhà ở đây rối loạn, nếu hôm nay tôi không đến, có phải các người định phá hủy bệnh viện luôn không?”
Tất cả mọi người đều yên lặng, chỉ còn tiếng khóc thút thít xen lẫn nức nở trong không gian.
“Ân oán gác sang một bên, chờ Như Phong tỉnh lại rồi nói!” Cúc cụ ngồi xuống, Liễu Nam Yên cũng trầm mặc ngồi bên cạnh.
Trần Ích mang theo các anh em Ám Dạ lui ra ngoài, bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn lại người của Cúc gia, hai vợ chồng Cúc Thiên Truyền cũng vội vã chạy tới, thấy không khí nặng nề, cũng không dám lên tiếng, ngồi đợi kết quả.
Kết quả đó, trong lòng tất cả đều ngầm hiểu với nhau, ai ai cũng trầm mặc, loại trầm mặc này, là dấu hiệu trước ọi sóng gió sắp ập đến đại gia đình Cúc Thị, không khí vô bi thương.
Cúc Như Khanh một mình đứng trong hành lang, anh biết lúc này cho dù kết quả thế nào, chiến tranh trong Cúc gia, sẽ xảy ra, vồn vã như thủy triều, không thể dàn xếp. Anh đốt một điếu thuốc, hai hàng lông mày khóa chặt, hai mắt tĩnh mịch, dưới ánh đèn, bóng dáng anh biểu hiện sự cô đơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...