Kim Cương Khế Ước


Edit: Camnu
Beta: N.P
Chu Tiểu Kiều và Cúc Như Phong mắt thấy đã tới nội thành, hẳn là chạy không thoát đám người Ám Dạ, lập tức tới rạp hát bỏ xe rồi chạy, đang xuyên qua đám người, định chạy tới chỗ đông người. Chợt Chu Tiểu Kiều nhìn xa xa thấy Mặc Thiên Trần đang cười cười nói nói với Nhâm Thần Phong, nghĩ tới hôm nay mình thành ra bộ dạng nhếch nhác, tiêu cực này, cũng là người phụ nữ kia làm hại.
Chu Tiểu Kiều mang tất cả tức giận quy kết hết lên Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh vì Mặc Thiên Trần mà không chấp nhận mình, Nhâm Thần Phong cũng vì Mặc Thiên Trần đến tận bây giờ cũng không thèm để cô ta vào mắt, sự nghiệp thì đang rơi xuống đáy cốc, hiện giờ đã thành chó nhà có tang, bị người ta ngày ngày đuổi bắt, là tại Mặc Thiên Trần, tất cả đều tại Mặc Thiên Trần, vậy hôm nay phải bắt Mặc Thiên Trần trả giá tất cả.
Cúc Như Phong chạy theo Chu Tiểu Kiều, cũng thấy Mặc Thiên Trần, “Tiểu Kiều, bây giờ không thể để ý chuyện khác, mau đi thôi, Trần Ích vẫn đang đuổi theo phía sau đó!”
“Tôi còn có chuyện muốn làm!” Chu Tiểu Kiều đẩy Cúc Như Phong ra, sau đó chạy tới chỗ Mặc Thiên Trần, từ trong túi xách lấy ra khẩu súng lục.
“Tiểu Kiều, bây giờ không phải là lúc báo thù, nếu giết Mặc Thiên Trần, cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của Cúc Như Khanh.” Cúc Như Phong cố gắng ngăn cản hành động điên cuồng của cô ta.
“Tránh ra!” Chu Tiểu Kiều lạnh lùng nói: “Tôi không muốn phải chạy đông trốn tây, ngày nào cũng lẩn lánh, hôm nay tôi phải kết thúc cuộc sống đó, trên đời này, có Mặc Thiên Trần thì không có tôi, có tôi thì sẽ không có cô ta.”
“Đoàng, đoàng, đoàn!”

Ba tiếng súng liên tiếp vang lên, bay thẳng đến chỗ Mặc Thiên Trần đứng.
Nhâm Thần Phong vô tình nhìn thấy thủ đoạn trả thù của Chu Tiểu Kiều thì biến sắc, một tay kéo Mặc Thiên Trần, che cô vào lòng…
Mặc Thiên Trần đưa lưng về phía Chu Tiểu Kiều, căn bản không biết bản thân mình đang lâm vào tình trạng nguy hiểm, cô đối với người cũ đã không còn tình cảm, kiên quyết đẩy hắn ra sau một phút kinh ngạc, nhưng lực tay của người đàn ông này quá lớn, cô giãy giụa không thoát được, ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn.
“Thần Phong, đừng như vậy…” Mặc Thiên Trần cũng không biết tiếng vang lên trong không trung là tiếng súng, cô không muốn Cúc Như Khanh hiểu lầm cô và Nhâm Thần Phong tái hợp, cũng không muốn Nhâm Thần Phong chìm đắm nữa, cô hiểu bản thân mình muốn là tình cảm gì, người đàn ông nào.
Nhưng Nhâm Thần Phong không trả lời, cũng không buông cô ra, hắn chỉ mỉm cười nhìn cô, y như nụ cười ban đầu, nhẹ nhàng xoay người cô lại, để cô hoàn toàn nằm trong ngực hắn.
“Thiếu phu nhân, cẩn thận!” Trần Tiêu hộ vệ bên người thấy đạn bay tới, tung người nhảy đến, đụng ngã Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Phong, “Thiếu phu nhân, có đạn bay tới, cô có bị thương không?”
Mặc Thiên Trần lúc này bị hai người đàn ông che chắn, đầu óc trống rỗng, đạn? Vậy vừa rồi ba tiếng vang lên là tiếng súng? cô kinh ngạc, lại thấy người đang đè mình trong ngực, Nhâm Thần Phong khóe môi khẽ cười, tràn ra tia máu…
“Thần Phong…” Mặc Thiên Trần bị dọa đến hồn bay phách tán, đưa tay chùi đi vết máu nơi khóe môi của hắn, “Thần Phong, Thần Phong…”
Người đi đường chạy tứ tán, Trần Ích và Cúc Như Khanh dẫn người chạy tới, chỉ nghe được ba tiếng súng vang lên, Trần Ích kêu lên, “không xong! Chu Tiểu Kiều nổ súng, tôi thấy thiếu phu nhân ngã xuống…”
Cúc Như Khanh vừa vọt vào thì thấy được hình ảnh cuối cùng, chính là Trần Tiêu nhào vào, Mặc Thiên Trần té xuống, tim của anh cũng rơi theo, rớt thành từng mảnh, nát tan…
“Đừng chạy!” Trần Ích vội vàng đuổi theo.
Cúc Như Khanh phục hồi tinh thần, giơ súng về phía Chu Tiểu Kiều.
“Đoàng!” một tiếng súng vang lên.
Cũng là Cúc Như Phong chắn trước mặt Chu Tiểu Kiều, đạn xuyên qua lồng ngực hắn, đỏ thẫm cả áo, hắn nhìn Cúc Như Khanh, sau đó từ từ ngã xuống…
“Như Phong….” Súng trên tay của Chu Tiểu Kiều vẫn còn bốc hơi nóng, còn người đàn ông bên cạnh lại ngã xuống.
“Chu tiểu thư, đi mau!” Lúc này Phí Cường Liệt và Lý Ngũ kéo Chu Tiểu Kiều chạy, “Có đi hay không, không kịp nữa đâu!”

“Nhưng Như Phong bị thương…” Chu Tiểu Kiều sắc mặt tái nhợt, chưa bao giờ luống cuống như vậy.
“Ở đây đầy người của Ám Dạ, mau đi thôi!” Lý Ngũ lôi Chu Tiểu Kiều đi trong đám hỗn loạn.
“Đuổi theo!” Trần Ích phân phó người.
Chỉ trong chốc lát, bốn tiếng súng vang lên, hai người ngã xuống.
Cúc Như Khanh lập tức nói: “Đừng đuổi theo, lập tức gọi cứu thương. Trần Ích đến xem Như Phong thế nào?” Sau đó, anh cắn răng, “Dốc toàn lực cứu nó!”
Anh vội chạy đến chỗ Mặc Thiên Trần, “Trần, em làm sao vậy?”
Đám người hỗn loạn vẫn còn rất đông, Trần Tiêu tới đứng cạnh Cúc Như Khanh, “Tổng tài, thiếu phu nhân không bị thương, là Nhâm Thần Phong đỡ đạn cho cô ấy.”
Mặc Thiên Trần gắt gao ôm Nhâm Thần Phong đang chảy máu ồ ạt, vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh tới, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn có chút vui mừng, cắt lời anh, “Như Khanh, mau cứu… cứu Thần Phong…”
Cúc Như Khanh buông tâm trạng, anh cũng yên tâm gác ân oán cá nhân sang một bên, lập tức an ủi Mặc Thiên Trần, “Trần, em phải tỉnh táo, để cậu ta từ từ hít thở, càng chậm càng tốt, anh đã gọi cấp cứu, cậu ta càng hít thở càng chậm càng có thời gian đợi xe cứu thương đến.”
Mặc Thiên Trần nghe xong, buông lỏng Nhâm Thần Phong, vừa khóc vừa nói: “Thần Phong, anh có nghe không? Anh sẽ không sao, bác sĩ sắp đến rồi, anh thở từ từ thôi, càng chậm càng tốt, em ở đây, Thần Phong, em giúp anh…”
Cúc Như Khanh xoay người, cả người hơi chấn động, nghe giọng Mặc Thiên Trần lẩm bẩm rất nhỏ, không biết phải dọn dẹp cục diện này thế nào, tâm tình xuống dốc.

Trần Ích dẫn theo người cứu hộ đến chỗ Cúc Như Phong, cho dù Cúc Như Phong có bao nhiêu lỗi lầm, hắn vẫn là người nhà họ Cúc, hắn bị thương, chắc chắn sẽ đẩy cuộc chiến gia tộc lên đến đỉnh điểm.
“Tổng tài, xe cấp cứu đến rồi!” Trần Tiêu nhìn chiếc xe màu trắng hú còi như gào thét chạy đến.
Các bác sĩ lập tức xuống xe, cho Nhâm Thần Phong đeo chụp dưỡng khí, đưa lên băng ca, Mặc Thiên Trần đi theo.
Cúc Như Phong được đưa lên một xe cấp cứu khác, Cúc Như Khanh đứng tại chỗ, gọi Trần Ích: “Thông báo cho bác cả, Như Phong bị thương.”
“Vâng, tiên sinh!” Trần Ích lập tức gọi cho Cúc Thiên Lâm.
Sau đó, Cúc Như Khanh đến bệnh viện, thấy Mặc Thiên Trần ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, che mặt khóc thút thít, anh đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Mặc Thiên Trần thấy anh đến, cô nằm vào ngực anh, không cầm được nước mắt, “Như Khanh… Như Khanh, tại sao lại như vậy?”
Cúc Như Khanh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giờ phút này dù anh có ngàn vạn ngôn ngữ, cũng không thể nói được câu nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui