Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần đang tập trung tinh thần vẽ manga, mấy ngày nay cô rất yên phận, có quậy ầm ĩ hơn nữa Cúc Như Khanh căn bản sẽ không thèm để ý cô, nên cô dứt khoát tìm bản vẽ, trút hết tức giận lên người đàn ông trên giấy, vừa vẽ xong một bức cô quật ngã Cúc Như Khanh, kiểu giống như tự tưởng tượng không gian cho truyện tranh, nó giúp cô vui vẻ rất nhiều.
Nhưng cô không ngờ, từ khi nào anh đã đứng phía sau cô, ánh mắt vừa lúc rơi vào bản vẽ, khi Mặc Thiên Trần phát hiện ra anh, đã không kịp giấu đi, cô lập tức suy nghĩ, cô vẽ thì vẽ nhưng không có viết tên ai lên đó, nên anh dù có thấy cũng không thể bắt bẻ cô!
cô đứng lên, nhìn anh, lớn tiếng dọa người, “Tôi không chọc anh đâu!”
Cúc Như Khanh nhìn hành động cực kì ngây thơ của cô, không nói gì, chỉ đáp: “Mấy ngày nay đã làm gì?”
“Ăn, ngủ, vẽ tranh, vẽ tranh, ngủ, ăn… Vòng đi vòng lại, nhất thành nhất biến.” Mặc Thiên Trần tận lực đè nén thanh âm bình tĩnh lại.
“Rất tốt, anh cũng không phải lo lắng.” Cúc Như Khanh đặt tay sau lưng.
Tốt cái gì mà tốt? Y như ở tù! Mặc Thiên Trần quát trong lòng, cô biết không thể chọc giận anh, đành uất ức nói: “Anh đã nói, tôi không giận nữa, thì cho tôi đi làm…”
“Em nghĩ thông rồi?” Anh ngưng mắt nhìn cô.
“Tôi phải thông suốt cái gì?” Mặc Thiên Trần không nhịn được hỏi.
Cúc Như Khanh thấy cô chỉ là muốn đi ra ngoài, căn bản không nghĩ đến giữa bọn họ kế tiếp phải chung đụng thế nào, cô có thể tiếp tục làm loạn với anh nữa không? Hay là nghiêm trọng hơn, còn nhân cơ hội rời khỏi anh…, đến giờ cô vẫn chưa nghĩ tới!
“Được, em tự suy nghĩ trước đi.” Anh xoay người, trở nên nóng giận.
Mặc Thiên Trần vọt tới trước mặt anh, ngăn anh lại, “Anh nói chuyện sao không có tính toán gì hết vậy?”
“Em chất vấn anh?” Anh nói giọng lạnh lẽo.
“Tôi đâu dám.” cô đáp.
“Trần, em còn muốn giận dỗi anh đến bao giờ?” Cúc Như Khanh hai mắt lạnh đi.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, một hồi mới lên tiếng, “Tôi hiểu người tôi giận cũng chỉ là anh, tôi cũng biết tôi đánh không lại anh, tôi biết tôi không xứng với anh, tôi cũng biết tôi chỉ toàn gây phiền toái cho anh, nhưng mà, anh cho tôi chút tự do đi được không?”
Cúc Như Khanh mặt lạnh như tờ vẫn không nói gì, anh chỉ nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngày càng tái nhợt, thân thể ngày càng mỏng manh.
“Trần, em cũng biết, anh không muốn nghe em nói mấy câu này.” Anh xoay người không nhìn cô.
Mặc Thiên Trần thấp giọng, “Anh muốn tôi phải thế nào, mới bằng lòng thả tôi ra ngoài?”
“Chính em cũng không biết, anh làm sao biết được?” Cúc Như Khanh lạnh lùng đáp.
cô không nhịn được nước mắt gần như lăn xuống, “Như Khanh, tôi cầu xin anh… Tôi van anh có được không?”
Cúc Như Khanh tay để sau lưng càng nắm chặt, cô vẫn không hiểu tâm ý của anh? Điều anh muốn nghe không phải như vậy, không phải như vậy!
Mặc Thiên Trần vươn tay kéo áo anh, “Trước tiên cứ cho tôi ra ngoài, cho tôi gặp con gái, cho tôi đến công ty, được không? Coi như anh thả tôi ra, tôi cũng không thể trốn được, anh nhốt tôi nữa, tôi sẽ nổi điên, Như Khanh, Như Khanh, tôi van anh…”
Nghe tiếng khóc mềm nhũn của cô, Cúc Như Khanh xoay người, cô thu lại tay, tiếng khóc nhỏ càng khó kiềm chế, thanh âm càng lúc càng lớn, anh vươn tay, ôm cô vào ngực, lại phát hiện cơ thể cô như một tảng đá, còn âm thầm kháng cự trong ngực.
Tín hiệu này, anh dĩ nhiên lập tức nhận ra, anh buông cô ra, sau đó xoay người đi tới cửa.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần hoảng loạn, vội vàng xông tới, lấy thân người chặn ngang cửa, không cho anh rời đi, “Em không giận anh nữa, cũng không đấu với anh nữa, anh cho Trần Tiêu 24 tiếng đều ở cạnh bảo vệ em, được không? Em chỉ không muốn giống như con thú bị nhốt trong lòng, em chỉ có yêu cầu này, anh đáp ứng em được không?”
Cúc Như Khanh gật đầu.
Mặc Thiên Trần thấy anh rốt cuộc cũng đồng ý, cô lau nước mắt, “Cảm ơn anh.”
“Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Cúc Như Khanh nói xong, liền ra ngoài.
“Được!” Chỉ cần anh cho cô ra ngoài, Mặc Thiên Trần cái gì cũng đồng ý.
Thứ hai, Mặc Thiên Trần được Trần Tiêu hộ tống tới công ty, Triển Thanh Thanh nhào tới, “Đại tiểu thư, mấy ngày không gặp, rốt cuộc đã trở về?”
Trần Tiêu một tấc cũng không rời, theo chân tới công ty, Mặc Thiên Trần làm việc thì hắn ngồi bên ngoài phòng làm việc, sau khi tan việc hắn hộ tống Mặc Thiên Trần về nhà, vô cùng trung thành, khiến các nữ nhân viên trong công ty liên tiếp muốn “bật đèn xanh” với hắn.
Mặc Thiên Trần rốt cuộc cũng thoát khỏi lồng giam, ngồi trong phòng làm việc, “Thanh Thanh, mang cho chị ly café.”
“không phải chị cai rồi sao?” Triển Thanh Thanh cầm điện thoại lên.
“Cai rồi thì không thể uống nữa sao?” Mặc Thiên Trần cười lạnh, bây giờ cô đã nhìn thấu diện mạo thật của hắn, còn muốn cô sinh con cho hắn sao? Còn lâu!
“Vâng! Đại tiểu thư.” Triển Thanh Thanh phát hiện cô hỏa khí rất nặng.
Triển Thanh Thanh mang một ly cà phê vào phòng làm việc, Mặc Thiên Trần thấy kỳ lạ, “không phải văn kiện chất đống cần xử lý sao?” Bình thường có rất nhiều mà, bây giờ cô để ý trên kệ cũng không có.
“Cúc tiên sinh giải quyết xong rồi.” Triển Thanh Thanh le lưỡi, “Đại tiểu thư, chị…”
“Chị làm sao? Trước mặt chị đừng nhắc tới anh ta!” Mặc Thiên Trần bưng café lên uống.
Hiệu suất của anh quả thật rất nhanh, vừa tới công ty đã dứt khoát mạnh mẽ, Mặc Thiên Trần không muốn nhận ân tình của anh, vô cùng không muốn nhận.
Triển Thanh Thanh lập tức trợn to hai mắt, “Sao vậy? Hai người cãi nhau? Hư!” Sau đó nhỏ giọng: “Chị ngàn vạn lần đừng để đám cổ đông biết được, nếu không sẽ lại khó dễ với chị, chị không phải không biết, bọn họ luôn muốn níu kéo quan hệ với Cúc thị, mới cảm thấy ở với Mặc gia dài lâu được.”
Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ lắc đầu, mùi vị cà phê này thật là khó chịu, có phải đã lâu không uống, nên mới cảm thấy như vậy?
“Em nói rồi mà, chị không quen, để em đổi cho chị ly nước chanh!” Triển Thanh Thanh nói.
“không cần! Chị uống cái này.” Mặc Thiên Trần kiên trì.
Triển Thanh Thanh thấy Mặc Thiên Trần tâm tình vô cùng kém, không nói gì nữa, đi ra ngoài.
Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, từ từ thưởng thức vị đắng của café, bây giờ cô nên làm sao? cô không có cách nào đối mặt anh, hình ảnh cô và anh giao dịch trần trụi in trong đầu cô, cô vừa nhìn thấy anh, sẽ nhớ tới cái đêm đó.
Đêm đó, vốn là cô có lỗi, là cô cầu cạnh anh, vì thế, cô càng không có thể diện sống bên cạnh anh nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...