Kim Cương Khế Ước


Beta: N.P
Mặc Thiên Trần đắc ý nhìn Chu Tiểu Kiều, quay lại nhìn vẻ mặt khẩn trương ảo não của Cúc Như Khanh, cô đáp: “Tôi đến gặp Khanh, hôm nay đơn đặt hàng tăng nhiều, tôi muốn ăn mừng với Như Khanh, rồi cùng về nhà.”
cô không đề cập đến chuyện hôn kia, tránh nặng tìm nhẹ, nói ra mục đích, mà mục đích đó, chính là vết thương của Chu Tiểu Kiều.
Cúc Như Khanh kéo tay cô, “Được, chúng ta đi.”
Ngay lúc đó, Chu Tiểu Kiều cười, “Khanh, còn chưa nói lời từ biệt với tôi mà!”
Mặc Thiên Trần tay khẽ run, Cúc Như Khanh cảm nhận được biến hóa của cô, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ rắc rối, “Chu Tiểu Kiều, tự giải quyết cho tốt đi!”
“Vậy cũng được! đi thong thả, không tiễn hai vị!” Chu Tiểu Kiều còn đang có kế hoạch khác, trở về phòng tiếp tục.
Cúc Như Khanh cầm tay kéo Mặc Thiên Trần rời đi, hai người vừa lên xe, Cúc Như Khanh liền giải thích, “Trần, anh và cô ta không phải giống như em nghĩ đâu…”

Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Em nghĩ cái gì?”
“Chính là anh hôn cô ta! Anh không có hôn cô ta, là cô ta chủ động…” Cúc Như Khanh vội vàng nói.
Mặc Thiên Trần mặc anh giải thích, chỉ nhàn nhạt nhìn anh, cuối cùng Cúc Như Khanh lên tiếng, “Trần, em không tin anh sao?”
Mặc Thiên Trần lắc đầu.
“Nếu em tin, sao không nói câu nào?” Anh có chút hốt hoảng.
Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng cười, “Em đang thưởng thức dáng vẻ hoảng hốt của Như Khanh mà, chỉ không để lộ ra thôi.”
“Em…” Cúc Như Khanh nhìn cô, “Học xấu!”
Mặc Thiên Trần vươn tay, vòng qua cổ anh, in lại đôi môi đỏ của mình, “Em biết rõ Như Khanh chỉ hôn mình em, cũng chỉ thương mình em…”
“Trần…” Cúc Như Khanh cười, chủ động hôn lên môi cô.
Hai người về nhà, Cúc Như Khanh đến thư phòng xem xét đống ngân phiếu định mức, tìm xem có dấu vết nào, liên quan đến cha anh hay không.
Mặc Thiên Trần nấu canh xong mang lên thư phòng, “Sao rồi? Có thu hoạch gì không?”
“Tạm thời không có.” Cúc Như Khanh bỏ mấy thứ đồ trong tay xuống.
“Rửa tay ăn canh cái đã.” Mặc Thiên Trần nói, “Nếu Chu Tiểu Kiều chủ động đưa anh, dĩ nhiên không tốt đẹp gì rồi, cô ta thật ra là người phụ nữ rất có năng lực, chỉ là tâm địa xấu thôi. Nên, em đoán cô ta nên biết anh muốn làm gì.”
Cúc Như Khanh rửa tay, sau đó ăn canh, anh gật đầu, “Anh cũng nghĩ vậy, cũng may Trần nói rõ lý lẽ, bằng không anh sẽ rất thảm.”
Mặc Thiên Trần cười nói: “Nhìn anh đó, nói như em bình thường rất hẹp hòi vậy. Em với cô ta mấy lần đấu nhau, cô ta ra tay tất có mục đích, có thể đối với cô ta em đã tự động miễn dịch được, cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng là thế. Vì vậy vừa rồi, cô ta có làm gì đi nữa, em đều không tức giận, tỉnh táo một chút suy nghĩ đến mục đích của cô ta thì sẽ thông hiểu tất cả.”

Cúc Như Khanh không phải lãng tử tình trường, anh không phải loại người một phút trước chèn ép Chu Tiểu Kiều, một phút sau lại ôm Chu Tiểu Kiều vào lòng… Người khác, cơ bản là Mặc Thiên Trần hiểu rất rõ Cúc Như Khanh, vì thế, âm mưu của Chu Tiểu Kiều lại lần nữa không được như ý.
Cúc Như Khanh uống canh xong, kéo tay của cô, ôm cô vào ngực, “Trần trưởng thành rồi, ba, mẹ đều sẽ thấy hãnh diện, anh cũng thế…”
“nói vậy, anh là trưởng bối của em à…” Mặc Thiên Trần không nhịn được cười, “Cũng cảm ơn anh vừa kịp lúc làm cho Chu Tiểu Kiều và Phí thị bị thương nặng, em mới có thể thắng được thị tường, vì thế, anh cũng là người em kính nể và tự hào nhất.”
Cúc Như Khanh đối với công việc của cô, mặc dù chưa bao giờ hỏi đến, nhưng vẫn luôn kịp thời giúp đỡ, loại trợ giúp tưởng như là cơ duyên, nhưng Mặc Thiên Trần biết, thế giới này làm gì có nhiều cơ may đến vậy, chính là anh có tâm, tâm đối với việc, tâm đối với cô.
Đây là người cô sẽ bầu bạn cả đời, anh dụng tâm, khiến cô được thể nghiệm tỉ mỉ, anh nói ít làm nhiều, chuyện nào làm cũng biểu hiện ra tiêu chuẩn hoàn mỹ.
“Đúng rồi, Như Khanh, ba mẹ em nghe được tin của công ty, ở nước ngoài rất vui vẻ, bệnh tình của mẹ không thấy triệu chứng tái phát, bác sĩ nói đang hồi phục rất tốt.” Mặc Thiên Trần nhớ lại, hôm nay đã gọi cho ba mẹ.
“Vậy thì tốt, từ nay về sau, hai người họ sẽ khỏe mạnh hạnh phúc.” Cúc Như Khanh cười nói.
“Đúng vậy, những ngày cực khổ khó khăn đều đã qua.” Mặc Thiên Trần dựa vào anh, “Vì thế chúng ta mới cần phải quý trọng cuộc sống hiện tại.”
Cúc Như Khanh cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mơ hồ vẫn buồn phiền, anh vuốt mái tóc dài của cô, “Năm đó vì sao ba phải vào tù, em biết không?”
“không biết.” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Em vẫn thấy sợ khoảng thời gian đó, chưa bao giờ dám nhớ lại…”
“không sao rồi, bây giờ không sao…” Anh ôm cô thật chặt.

một lát sau, Mặc Thiên Trần mới hỏi: “Anh cũng nên biết, mặc dù sau này ba em được xử vô tội, cũng do ba em xảy ra chuyện phải bồi thường, nhưng cả ba và mẹ chưa bao giờ nói nguyên nhân cho em biết.”
“Nếu chỉ là vụ án bình thường, thì xem như cho qua, nhưng nếu đã có người cố ý gài tang chứng vật chứng giá họa cho ba, thì ba thật quá oan uổng.” Cúc Như Khanh gật đầu.
“Ba bị giá họa?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, hồi tưởng lại ám ảnh cách đây bảy năm, may mà cuối cùng cũng tìm được con gái.
Cúc Như Khanh an ủi cô: “Mặc dù chuyện bảy năm trước đối với Mặc thị, em và người nhà không khác gì tai họa ngập đầu, nhưng mà không biết tại sao lại gặp phải tai họa đó, có vẻ quá ngốc rồi phải không? Những đau khổ đó, chính là thử thách rèn giũa sự kiên cường, sau đó chúng ta gặp nhau, cũng là lúc càng thêm có lòng tin để tiến về phía trước.”
Mặc Thiên Trần nhìn anh, nặng nề gật đầu, Cúc Như Khanh đối với cô, vừa là thầy vừa là bạn, còn là người bạn đời lý tưởng, che gió che mưa cho cô, còn chỉ cho cô biết đi hướng nào mới là đúng.
“Cảm ơn anh, Như Khanh.” cô cảm động ôm lấy anh.
Lần trước lúc nghe Cúc Như Khanh nói, Mặc Thiên Trần đang làm việc, nên thuận tiện bắt đầu điều tra từ công ty, mang tất cả sổ sách ghi chép của bảy năm trước ra xem sơ qua, sổ sách lúc đó chỉ là giấy tờ kinh doanh bình thường, nhưng có nói công ty xuất khẩu sản phẩm không đúng quy định, hàng bị giam lại, lúc đó hải quan còn niêm phong xưởng sản xuất, Mặc Chấn Đông bị cuốn vào vòng oan án.
Mặc Thiên Trần tìm ra được mấy ngân phiếu định mức, qua bảy năm rồi, nhưng vẫn không nhìn ra được là có gì không ổn. cô thở dài, nhìn dấu đóng xin lỗi của hải quan, cho dù chứng minh được Mặc Chấn Đông vô tội, nhưng một năm đó, Mặc gia hứng chịu đau khổ! Ai có thể bồi thường và xin lỗi đây? Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, không còn chứng cứ gì có thể chứng minh vụ đó là vu oan giá họa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui