Kim Cương Khế Ước


Edit: Thủy Vu
Beta: N.P
Đôi tay Mặc Thiên Trần bám lên cổ anh, hôn lên môi anh, Cúc Như Khanh càng giống như hỏa hoạn lan rộng ra cả đồng cả, càn quét khắp nơi trong miệng cô, càng tiến công càng dũng mãnh.
“Ông xã, anh nếm được mùi vị gì?” cô thẹn thùng cười.
Cúc Như Khanh không còn kịp trả lời cô, giờ khắc này, anh chỉ muốn cô, chỉ cần cô.
Đêm đó, người đàn ông hóa thành dã thú, đem Mặc Thiên Trần ra ăn đến không còn lực chống đỡ, nằm trong ngực anh không biết bao lần cảm thụ sự yêu thương của anh, dần dần biến thành nước lũ hung hãng, hoàn toàn bao phủ cô.
Ngày thứ hai, lúc tỉnh lại đã là xế chiều.
Mặc Thiên Trần nhìn căn phòng bừa bãi, cũng biết tối qua hai người điên cuồng cỡ nào, cô muốn cựa quậy, lại phát hiện mình đau nhức đến nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, mà trên người người đàn ông nào đó còn treo chiếc quần lót xanh đen rách nát, cô không nhịn được “xì” cười một tiếng…
cô vươn tay lấy điện thoại trên bàn, nhắm ngay cái mông anh “tách” một tiếng, chụp được một bức ảnh ngay sau sinh nhật, tự nhiên yêu thích không thôi.

“Xóa ngay!” Người đàn ông hơi hé mắt.
“không!” cô muốn lưu lại, đây là cảnh tượng khó gặp cỡ nào, hiếm khi người đàn ông này xấu hổ! cô chính là không muốn xóa.
Cúc Như Khanh tới giành điện thoại của cô, bị Mặc Thiên Trần mang giấu sau lưng, anh cũng không để ý nữa, “Anh cũng có hình của em, nhìn vô cùng đẹp mắt.”
“Cái gì? Anh chụp khi nào?” Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm anh, người đàn ông này phúc hắc như vậy, chắc chắn không thể dễ dàng tin lời anh được.
“Đương nhiên là sẽ không nói cho em biết.” Lần trước Cúc Như Khanh chụp được hình ảnh cái mông bị đánh của cô.
“Em không tin! Anh nhất định không có, chính là gạt em, muốn trao đổi à, em không mắc mưu đâu.” Mặc Thiên Trần hừ một tiếng, “Cứ cho là anh có, thì chúng ta mỗi người một tấm, ai cũng không lỗ.”
Cúc Như Khanh không nói gì nữa, rời giường đi rửa mặt, Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ báo thức trên tường, rồi hét lớn về phía phòng tắm, “Sao anh có thể để em ngủ lâu vậy chứ?”
“…” Trong phòng không có thanh âm trả lời cô.
Mặc Thiên Trần mệt mỏi vô cùng, định rời giường nhưng rồi lại đảo xuống, cô phải ngủ thẳng tới sáng mai mới có thể đi làm.
Công ty Cúc thị.
Từ lúc chính phủ công bố văn kiện hồi ngày mùng một tháng năm, giới xây dựng thành Tây nổi sóng, những thứ đang xây dựng trong các cao ốc đều tạm ngừng, thậm chí, có người tìm hiểu được lúc trước là ai truyền ra tin thành Tây muốn xây xe điện ngầm, vấn đề là vì sao chính phủ lại từ bỏ quy hoạch…
Tin tức lan truyền, Cúc Như Khanh xem đó như món quà sinh nhật tốt nhất anh tự tặng ình. Những gì anh sắp xếp đều bắt đầu phát huy hiệu quả, hơn nữa, cái lưới này vét tương đối tốt.
Khang Hạo vừa vào công ty liền nói: “Ngày mồng một tháng năm vừa rồi thật quá đã! Tôi làm cho đám người đó không đứng lên lần nào nữa, vui quá!”
Trần Ích nhìn hắn, “Chứ không phải vì hẹn hò mà cậu vui vẻ sao?”
“…” Khang Hạo tạm thời quyết định không bàn luận đến đề tài này nữa.
Nghiêm Tiểu Huệ vào đến, “Chúc mừng ngày mồng một tháng năm! Tôi đi Quế Lâm du lịch một chuyến, khi về sẽ mang quà ọi người, ọi người nếm thử đặc sản địa phương.”
Tất cả vừa ăn vừa bàn chuyện thành Tây, thành công lần này đối với đám người vây săn Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều thật sự quá hoàn mỹ.

Cúc Như Khanh nói: “Bây giờ dù chúng ta nắm quyền chủ động trong tay, nhưng vẫn không thể lơ là, phải tiếp tục ép bọn họ đến khi nào nộp khí giới đầu hàng thì thôi.”
“Vâng!”
Ai nấy vội vàng đi làm việc của mình, Nghiêm Tiểu Huệ đi sau cùng, cô nhìn Cúc Như Khanh, “Tổng tài, hôm vừa rồi sinh nhật ngài, tôi đi lễ Phật, cầu được một khối ngọc bình an, tặng cho ngài, mong bình an cả đời.”
cô nói xong, tay đưa ra một khối ngọc, miếng ngọc óng ánh trong suốt, trên mặt còn có một sợi dây màu đỏ, đặt lên văn kiện của Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười: “Đừng tốn kém, tôi nói rồi, năm nay mọi người không cần tặng quà cho tôi. Mang về đi!”
Anh lấy sự bình đẳng ra cự tuyệt quà tặng của Nghiêm Tiểu Huệ, dĩ nhiên cũng ngầm ý cự tuyệt thứ tình cảm như có như không này, anh là người không thích dài dòng dây dưa, trong tình cảm cũng vậy.
Nghiêm Tiểu Huệ tự hiểu được ý anh, cô áy náy cười cười, sau đó lấy lại miếng ngọc, có chút mất mát ra khỏi phòng làm việc.
Cúc Như Khanh cái gì cũng không nghĩ, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.
Công ty Mặc thị.
Mặc Thiên Trần vừa đến công ty, đã chuẩn bị sẵn sàng, bị đám cổ đông chỉ trích, triển lãm đồng phục hồi mồng một không được như ý, ngay sau đó là kỷ nghỉ ngắn, lần này nhất định không tránh được một trận trách mắng.
Nhưng trái lại, cả công ty đều vui mừng, Mặc Thiên Trần có chút kinh ngạc.
Cũng may, cô có Triển Thanh Thanh là cái loa lớn, chỉ cần cô vừa đến công ty, nhất định Triển Thanh Thanh sẽ kể cho cô nghe chuyện gì xảy ra.

“Thanh Thanh, sao rồi?” Mặc Thiên Trần thấy trên mặt Triển Thanh Thanh cũng tràn đầy nụ cười, hẳn không phải chuyện xấu rồi.
“Chị thật sự không biết à?” Hiển nhiên vẻ mặt Triển Thanh Thanh là vẻ mặt không tin.
“Chị biết cái gì? Chị nên biết gì hả?” Mặc Thiên Trần không khỏi thắc mắc.
Triển Thanh Thanh nháy mắt ra hiệu, “Xem ra sinh nhật Cúc tiên sinh, hẳn là trải qua rất vui vẻ, nên không biết được tin tức bên ngoài! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, có phải là triền miên không xuống giường không?”
Mặc Thiên Trần đưa tay chọc cô một cái, “Đừng nói nhảm, nói chuyện chính!”
Triển Thanh Thanh lấy tạp chí thời trang ra, còn một lô các loại tạp chí mới ra cho cô xem, Mặc Thiên Trần nhìn thấy, tất cả đều là bình luận tốt với đồng phục Mặc thị, cô lập tức trợn mắt, chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng hôm đó Chu Tiểu Kiều nói đồng phục Mặc thị rất khó nghe!
Mặc Thiên Trần xem lại cẩm thận, trên tạp chí nói: “Do hôm đó giám khảo Chu Tiểu Kiều nhận được tin thành Tây không nằm trong dự án quy hoạch thành phố trực thuộc Trung ương, tâm tình không tốt, nên lúc làm giám khảo, đã mang cảm xúc cá nhân vào việc công, cố ý đánh giá một số đồng phục, sự thật là những bộ đồng phục bị cô chê kém, lại trở thành những mẫu trang phục thịnh hành nhất hôm nay…”
Phía trên còn có hình minh họa, sản phẩm của Mặc thị được đưa ra kèm theo bình luận, các tờ báo lớn đều nói như vậy, Mặc Thiên Trần xem xong, chợt nhớ tới đêm đó, Cúc Như Khanh nói không cần lo lắng mấy lời đánh giá của Chu Tiểu Kiều với đồng phục Mặc thị, thứ hai tình thế sẽ đảo chiều, quả thật là vậy, chẳng lẽ anh là thần tiên? Biết coi bói sao?
Dĩ nhiên, anh không phải thần tiên! Anh cũng là người trần mắt thịt, chỉ là đã sớm đoán được thế cục sẽ tiến triển thế nào, thế cục này, đều vận hành theo quỹ đạo anh đã dự đoán được. Vậy chứng tỏ, thành Tây không được quy hoạch, Cúc Như Khanh đã sớm biết, nên mới đặt một cái bẫy, khiến Chu Tiểu Kiều tự mình chui vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui