Kim Cương Khế Ước


Beta: N.P
Mặc Thiên Trần lo bận trước bận sau, cô đang phân phó người làm mang bánh ngọt đi thì nhìn thấy một nhóm người khác mang đến một cái rương lớn. cô hỏi, “Đây là gì vậy?”
“Thưa. Ông Cúc không nói.” một người trong đó trả lời.
Mặc Thiên Trần nhìn bên ngoài thùng giấy thấy không có chữ gì, cô nghi hoặc mở ra xem, thấy trong rương toàn là đồ chơi, mà toàn là đồ chơi mới. cô nhìn mấy món đồ chơi này, rồi nhìn vào phòng, thấy Cúc Như Khanh đang nói chuyện với một người làm!
Người đàn ông này! Anh lúc nào cũng sắp xếp mọi chuyện xong hết, mới chờ cô tự nhảy vào, Mặc Thiên Trần cảm động, mặc dù cô đã bị anh làm cảm động rất nhiều lần, nhưng lần nào, cũng là một loại cảm động khác nhau.
Dĩ nhiên anh biết cô sẽ đến cô nhi viện, nên đã chuẩn bị xong mấy thứ đồ chơi, bù đắp cho những đứa trẻ không cha không mẹ kia. Mặc Thiên Trần vui vẻ cười, hôm nay là sinh nhật anh và bọn trẻ, lẽ ra cô mới là người chuẩn bị tiết mục, nhưng mà, anh đã chuẩn bị thỏa đáng hết.
“Niêm phong mấy thùng giấy này lại, mang lên xe.” Mặc Thiên Trần nói với người làm xong, bước vào phòng.
cô bước đến trước mặt Cúc Như Khanh, “nói chuyện gì vậy?”
Cúc Như Khanh nói với người làm, “đi đi!”

“Dạ! Cúc tiên sinh.” Người làm đi ra ngoài.
“Chuẩn bị xong chưa?” Cúc Như Khanh nhìn cô.
“Xong rồi, có thể đi rồi.” Mặc Thiên Trần vươn tay, nắm tay anh, “Cảm ơn anh đã chuẩn bị đồ chơi cho bọn trẻ ở cô nhi viện.”
Cúc Như Khanh gật đầu, rồi gọi bọn trẻ cùng lên xe đến cô nhi viện.
Đến cô nhi viện, bọn trẻ ở đó xông đến như đang mong chờ giờ khắc đó. Mọi người mang bánh ngọt và đồ chơi xuống xe, Mặc Thiên Trần phân phát cho bọn trẻ, nhìn từng khuôn mặt nhỏ tươi cười, khóe môi dính đầy bánh ngọt, cảm giác này đối với người khác có lẽ chỉ là niềm vui bình thường, nhưng đối với những đứa trẻ này, đó là một niềm hạnh phúc xa xỉ.
Bánh ngọt cao đến mấy tầng, làm no bụng bọn trẻ, ăn bánh xong, bọn trẻ chơi đùa với Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du, hai chị em dạy mấy đứa trẻ này cách chơi đồ chơi, ví dụ như cách điều khiển tàu con thoi, dựa vào chiếc điều khiển trên tay, có thể điều khiển đồ chơi bay lên, nó nhanh chóng trở thành đối tượng bọn trẻ giành nhau chơi. Khoảng thời gian ngắn đó, vẫn vang vọng mãi tiếng cười của bọn nhóc.
Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh đứng sóng vai, hai người nhìn khuôn mặt tươi cười của những đứa trẻ, cũng nhìn nhau nở một tiếng cười thỏa mãn, sau đó ôm nhau ngồi dưới ánh sao, hưởng thụ cảm giác tình yêu hạnh phúc.
cô nhẹ nhàng tựa vào anh, để mặc những ngọn gió đầu hè thổi qua người, cô biết, anh muốn cô biết, anh yêu cô rất nhiều, mới làm nhiều việc khiến cô cảm động như vậy, anh là người đàn ông tốt, sẽ nắm tay cô cùng vượt qua tất cả, mãi mãi sẽ như những ánh sao sáng trên bầu trời hoặc dòng sông ngân vĩnh hằng kia.
đang yên lặng tận hưởng đêm hè thì Cúc Hoài Cẩn đầu đầy mồ hôi chạy tới, “Ba, ba thiên vị, ba chưa từng cho con mấy cái đồ chơi này.”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, lấy khăn lông nhỏ ra lau mồ hôi trên mặt con, Cúc Như Khanh nói, “Ba nghĩ là con giống mẹ con chỉ thích vẽ tranh thôi.”
“Đương nhiên không phải rồi. Chẳng qua vẽ tranh vẫn là thứ con thích nhất.” Cúc Hoài Cẩn nhìn hai người, “Con vẽ cho ba mẹ một bức cảnh đêm đầu hè, được không?”
“Được!” Mặc Thiên Trần nở nụ cười.
Cúc Như Khanh cũng mỉm cười ngầm đồng ý, hai người nhìn nhau cười, rồi lại nhìn Cúc Hoài Cẩn ra xe lấy bản vẽ và bút, vẽ hình ảnh hai vợ chồng trong cảnh đêm đầu hè.
Đúng lúc đó, Cúc Cầm Du từ trong đám trẻ chạy đến, hai cánh tay nhỏ bé vừa khoác lên vai Cúc Như Khanh, vừa khoác lên vai Mặc Thiên Trần, kêu lớn, “Hoài Cẩn, còn em nữa!”
“Cúc Cầm Du, em tránh ra nhanh lên!” Cúc Hoài Cẩn quát, “Em chạy vào thế, còn chị làm sao?”
“Chúng ta không cần chị nữa!” Cúc Cầm Du vui vẻ nháy mắt.
Cúc Hoài Cẩn lập tức ăn vạ, không chịu vẽ tiếp.

Mặc Thiên Trần khẽ cười đứng lên, kéo Cúc Cầm Du ngồi và bên trái Cúc Như Khanh, sau đến đặt Cúc Hoài Cẩn vào bên phải, Cúc Như Khanh nhìn hai đứa trẻ đáng yêu như những tiên đồng trên tiên giới, cô bước đến cạnh bản vẽ.
“Để em vẽ tranh cho ba người, được không?” Mặc Thiên Trần cầm bút vẽ của Cúc Hoài Cẩn lên.
“không được!” Người phản đối đầu tiên là Cúc Như Khanh, “Bức tranh đó không có mẹ, sao được chứ?”
Cúc Cầm Du dùng ngón tay chọc chọc Cúc Hoài Cẩn, “Đúng rồi, không có chị còn được, không có mẹ làm sao được đây?”
“Này, cuối cùng là muốn thế nào?” Mặc Thiên Trần cầm bút vẽ nhìn ba người bọn họ.
Cúc Như Khanh cười đứng lên, bước đến trước mặt Mặc Thiên Trần, “Đừng vẽ nữa, ở đây bọn trẻ cũng chơi đủ rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, cô gật đầu đồng ý, đi vào phòng, vỗ tay, “Các bạn nhỏ, cuộc vui đến đây kết thúc, nên tắm rửa đi ngủ, ngày mai tiếp tục chơi được không?”
“Vậy… Mấy thứ đồ chơi này là của tụi em sao? Chị Mặc.” một người trong đám trẻ ôm chiếc máy bay điều khiển.
“Đương nhiên rồi. Chú Cúc ọi người mà.” Mặc Thiên Trần cười đáp, “Mau mang cất đồ chơi, ngày mai lại chơi tiếp.”
“Cảm ơn chú Cúc, cảm ơn chị Mặc.” Bọn trẻ vui vẻ tản đi.
trên đường về, Cúc Hoài Cẩn cười nói, “Ba, sao vai vế của mẹ lại nhỏ hơn ba?”
Cúc Cầm Du cũng nói: “Bọn họ gọi ba là chú, lại gọi mẹ là chị!”
Mặc Thiên Trần cười nói: “Chứng tỏ ba già rồi, mẹ còn trẻ!”

“Phải, phải, mẹ càng trẻ, ba càng thích.” Cúc Như Khanh nhìn Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần chỉ nhìn về phía trước, cả nhà trở lại biệt thự, bọn trẻ đã mệt, về đén nhà vừa tắm rửa xong, liền leo lên giường ngủ thiếp đi.
Mặc Thiên Trần chăm cho bọn trẻ ngủ xong, trở lại phòng ngủ thì thấy Cúc Như Khanh vừa tắm xong, chỉ bọc khăn tắm bên hông, cô bước tới, “Ông xã, em có quà muốn tặng cho anh!”
Cúc Như Khanh trưng ra vẻ mặt “rốt cuộc cũng đến lượt anh rồi”, Mặc Thiên Trần lấy trong túi xách ra một cái quần lót nam, “Chúc mừng sinh nhật, ông xã thử mặc vào xem, có vừa người không?”
Sinh nhật năm ngoái của Cúc Như Khanh, cô tặng kẹo cai thuốc lá, năm nay quan hệ đã khác, cô tặng cái này anh đương nhiên thích, lập tức tháo khăn tắm, nhưng lại không mặc.
“Ông xã, nhanh đi, em muốn nhìn xem cảm giác thế nào.” Mặc Thiên Trần làm nũng.
Vợ yêu đã làm nũng đến thế, Cúc Như Khanh liền hoàn toàn buông vũ khí đầu hàng, nhanh chóng mặc vào, sau đó phô diễn một tư thế cao ngạo, Mặc Thiên Trần cứ suýt xoa khen ngợi.
“Ông xã, em đi tắm.” Mặc Thiên Trần giảo hoạt cười, chạy vào phòng tắm.
Cúc Như Khanh ngẩn ra, chuẩn bị cởi xuống thì không ngờ, làm sao cũng không cởi ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui