Kim Cương Khế Ước


Beta: N.P
Mặc Thiên Trần vừa nghe, lại nở nụ cười, để mặc cho bàn tay nhỏ bé của Cúc Cầm Du lau nước mắt cho cô, bàn tay đứa trẻ, chính là phương thức chữa bệnh tốt nhất, khiến tâm tình Mặc Thiên Trần bình tĩnh lại rất nhanh.
“Mẹ không khóc, tại mẹ gặp lại được Hoài Cẩn và Cầm Du, vui quá nên không biết dùng cách nào để diễn tả, mới thành ra như vậy.” Mặc Thiên Trần giải thích, “Hôm nay là sinh nhật hai bảo bối, cũng là sinh nhật ba, chúng ta xuống lầu cùng ăn mừng đi, nhé?”
“Được ạ, được ạ!” Hai đứa bé đồng thời hoan hô.
Mặc Thiên Trần đứng lên, nhìn lại cả người mình vẫn đang vận đồ công sở, cô nhìn bọn trẻ, “Mẹ thay đồng phục làm việc rồi xuống ngay, các con ra cửa chờ mẹ, được không?”
Cúc Cầm Du lập tức đáp, “Con ra làm lính gác cửa ẹ.”
Cúc Hoài Cẩn ra vẻ tươi cười, “Mẹ, đây là quà con và Cầm Du tặng mẹ, mẹ mặc cho chúng con xem đi, được không?”
Mặc Thiên Trần cầm lấy bộ váy trên tay đứa bé, là một chiếc váy dài theo phong cách Anh quốc, cô vui vẻ đáp, “Cảm ơn hai bảo bối, mẹ thay ngay.”
Mặc Thiên Trần thay xong chiếc váy dài, đứng trước gương, nhìn trong gương thấy mình thay đổi hoàn toàn, như một người khác, biến thành một phu nhân cao quý, cô dắt tay Cúc Hoài Cẩn, mở cửa phòng, sau đó cầm tay Cúc Cầm Du, đi xuống lầu.

Cúc Như Khanh đứng dưới đại sảnh lầu một nhìn vợ mình và hai đứa con cùng xuống lầu, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nhìn thấy Mặc Thiên Trần cao quý xinh đẹp, như một nữ thần đang đi về phía mình, bên cạnh cô có một đôi trai gái, đáng yêu như tiên đồng.
“Ba sinh nhật vui vẻ!”
Vừa xuống, hai đứa trẻ nhào vào ngực Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần đứng một bên, vui vẻ nhìn.
“Hoài Cẩn, Cầm Du, sinh nhật vui vẻ!”
Cúc Như Khanh thả hai đứa bé xuống, ra ý bảo hai đứa bé đi chơi, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi còn có người nói với anh, sẽ không mặc váy!”
“Hừ! Anh lại thắng!” Mặc Thiên Trần nhếch cái miệng nhỏ nhắn, anh biết rõ cô không từ chối được quà của con gái, phúc hắc như vậy dĩ nhiên chiếm được ưu thế rồi.
“Trần mặc quần dài vẫn đẹp hơn!” Anh cười.
“Sao hả? Sợ người khác nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của em sao?” cô kiêu ngạo một tay bắt chéo ngang hông, luận về chuyện khác, cô có thể không tự tin, nhưng đối với vóc người của mình, Mặc Thiên Trần vẫn luôn rất hài lòng.
“Đúng! Anh thừa nhận anh đang ghen tị.” Người đàn ông hào phóng đáp.
Mặc Thiên Trần dương dương đắc ý, “Được, bắt đầu từ ngày mai, ngày nào em cũng mặc váy ngắn đi làm.”
“không cho!” Cúc Như Khanh lập tức đáp, “Chỉ được phép mặc ở nhà cho anh xem.”
“Cho mình anh xem, còn gì thú vị chứ?” Mặc Thiên Trần khinh thường nhướng mày.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Được! Anh xem ai dám nhìn, anh móc mắt kẻ đó. Được không?”
“Bá đạo!” cô xoay người muốn đến chơi với bọn trẻ.
Anh một tay giữ chặt hông cô, “Hai đứa đang chơi vui, em theo anh.”
“Anh…” Mặc Thiên Trần hết ý kiến.

Ngày nào cô cũng gặp anh, tối đến thì ngủ cùng giường chung gối, vất vả lắm mới gặp được con gái một lần, anh còn muốn chiếm luôn mấy giây phút này của cô, không phải là quá bá đạo rồi à!
“Dù sao cả đời này, hai đứa nó vẫn là con của em, khi nào em muốn nhìn thì nhìn.” Cúc Như Khanh ôm hông cô từ phía sau, nói bên tai cô.
Mặc Thiên Trần vừa nghe lời ngụy biện này của anh, “Cả đời này anh vẫn mãi là chồng em! Vậy không phải là em muốn nhìn thì nhìn sao?”
“Bây giờ anh cho em nhìn, em nên ở lại bên cạnh anh để anh cho nhìn, không phải sao?” Anh vẫn còn viện cớ.
“Anh… Anh…” Mặc Thiên Trần không muốn tranh cãi vấn đề này với anh nữa, cô hô to một tiếng, “Hai đứa, ba mẹ muốn cắt bánh kem!”
cô vừa gọi một tiếng, hai đứa bé lập tức chạy đến, vây quanh hai người, cô đắc ý cười cười với Cúc Như Khanh, làm anh phải buông cô ra.
Cúc Như Khanh khẽ cười, rồi gọi bọn trẻ tập trung trước cái bánh ngọt, bốn người ngồi thành vòng tròn, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du nhìn chiếc bánh ngọt khổng lồ này, phải với cổ lên nhìn.
“Quá lãng phí! Chúng ta ăn không hết đâu.” Mặc Thiên Trần không nhịn được nói.
“Nhà chúng ta bốn miệng ăn, hôm nay lại là sinh nhật ba người, sao có thể gọi là lãng phí!” Cúc Như Khanh tỏ ra rất thích cái bánh ngọt lớn này.
Cúc Cầm Du vỗ tay nói: “Mẹ, cái này gọi là có khí thế, nói cách khác là phô trương.”
Cúc Hoài Cẩn nghiêng cái đầu nhỏ, “Nếu hôm nay cũng là sinh nhật mẹ, thì thật tốt biết bao!”
Mặc Thiên Trần vỗ vỗ đầu con gái, “Cái này, phải hỏi bà ngoại con, bà con sinh mẹ không đúng ngày rồi.”

Cúc Như Khanh nhìn ba mươi mốt cây nến lớn của mình, bên trong là sáu cây nến nhỏ, anh đã ba mươi mốt tuổi rồi, hôm được được tận hưởng ngày sinh nhật ấm áp cùng gia đình, đây là sinh nhật vui nhất, đứng bên cạnh là vợ và con trai, con gái, một nhà bốn người đầm ấm, khiến anh càng lúc càng cảm động.
Anh mỉm cười nhìn về phía Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần cũng nhìn anh, hôm nay cũng là ngày vui nhất từ lúc sinh ra đến nay của cô, vì có con gái, có người đàn ông cô yêu nhất, những thứ này trước kia đều là giấc mơ quá xa xỉ, nhưng hôm nay đã thành hiện thực, anh vui, cô cũng vui.
Còn đối với hai đứa trẻ thì đây là lần đầu tiên được mừng sinh nhật chung, năm nay hai đứa đã sáu tuổi, mặc dù thường ngày hay trêu chọc đối phương, nhưng cảm xúc của hai trái tim cùng chung huyết thống, lại khiến cả hai càng yêu thương nhau hơn, Cúc Cầm Du nắm tay Cúc Hoài Cẩn, nhìn chiếc bánh lớn, cũng cười trộm khi nhìn về phía ba mẹ đang đưa tình.
Mặc Thiên Trần một tay nắm tay Cúc Hoài Cẩn, tay kia nắm tay Cúc Như Khanh, cô có tất cả như hôm nay, đều là nhờ vào người đàn ông này, là anh đã không rời không bỏ, là anh đã cho cô tất cả, cô rất cảm động, đồng thời cũng hy vọng, hàng năm vào ngày này, bọn họ đều có thể ở bên nhau, vui vẻ trải qua ngày tháng.
Lúc này, có tiếng nhạc vang lên, phá vỡ bầu không khí đầy cảm kích.
“Chúng ta cùng hát bài hát mừng sinh nhật…”
Cúc Hoài Cẩn kêu lên đầu tiên, cô nhóc bắt đầu theo tiết tấu của nhạc mà hát bài hát sinh nhật, bên kia, Cúc Như Khanh nắm tay Cúc Cầm Du, bốn người xếp thành vòng tròn vây quanh bánh sinh nhật, khiêu vũ dưới ánh nến, cùng hát bài hát sinh nhật.
Trong đại sảnh, đèn tắt đi, chỉ còn lại ánh nến, thấp thoáng trong ánh nến là những khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng nhảy múa, cùng chúc phúc cho nhau, và chúc phúc cho giờ khắc này, giờ khắc hạnh phúc.
Chiếc váy dài của Mặc Thiên Trần chập chờn trong ánh nến, mỗi lần cô nhảy múa thì làn váy sẽ nâng thành một vòng hoa văn đẹp mắt. Kèm theo đó là tiếng cười của hai đứa trẻ, càng khiến không khí sôi động hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui