Kim Cương Khế Ước


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
“Vậy để anh đến!” Anh lập tức đả xà tùy côn xông lên, cô chưa kịp lấy lại tinh thần thì anh đã nhào lên người cô.
*Đả xà tùy côn: ý nói người tùy thời mà xem xét, thuận theo tình hình mà hành động, để đạt được lợi ích lớn nhất.
Mặc Thiên Trần nhìn người đàn ông đè trên người mình, đúng là đối với chuyện cô làm sao cũng không có được nửa phần tốt nha!
Đêm, vào giờ khắc này khiến con người ta mê say.
Người, vào giờ khắc này, say đến không biết phương hướng.
Ánh đèn, vào giờ khắc này, cũng chợt sáng lên hòa tan vào cảnh tượng đó.
Hai người hòa hảo sau cơn tức, triền miên đến cực hạn, khiến bầu trời đêm cũng dường như nhuộm đẫm một màu sắc hạnh phúc.
Tối thứ hai, Cúc Như Khanh và Trần Ích, Khang Hạo, Nghiêm Tiểu Huệ đang họp ở công ty, thư ký gọi vào, “Phu nhân đến ạ!”

“Vào đi!” Cúc Như Khanh nói thẳng.
Hội nghị tạm dừng, Mặc Thiên Trần xách canh trên tay đi vào, “Như Khanh, mọi người còn họp đến khi nào? Em có nấu canh, có thể bớt chút thời gian uống lúc còn nóng không?”
“Canh của thiếu phu nhân là cực phẩm nha!” Khang Hạo lập tức vươn dài cổ.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “không có phần của cậu!”
“Có, có…” Mặc Thiên Trần cười nói: “Ai cũng có…”
cô đổ canh ra chén, rồi đưa ỗi người một chén, Trần Ích bĩnh tính nói: “Cảm ơn thiếu phu nhân.” nói xong hắn bắt đầu ăn canh.
“Vừa nhìn là biết cậu không có nổi một người phụ nữ nấu canh ình, xem cậu gấp kìa.” Khang Hạo cười nói.
“Cảm ơn phu nhân, canh rất thơm.” Nghiêm Tiểu Huệ lễ phép gật đầu, “Tổng tài rất có phúc nha!”
Mặc Thiên Trần cười nói: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi! Mọi người theo Như Khanh tăng ca, cũng rất cực mà.” cô nói đến đây, nhìn Khang Hạo, “Có điều, Khang Hạo, có thể không uống…”
Trần Ích lập tức đoạt lấy chén của Khang Hạo uống một hơi hết sạch, Khang Hạo giương mắt nhìn, “Sao cậu uống canh của tôi?”
“Chẳng phải cậu có người nấu canh cho rồi sau, tôi không có, nên hai chén này đều là của tôi.” Trần Ích nhàn nhạt đáp.
“Cậu…” Khang Hạo nhìn lại nồi canh đã hết, “Thiếu phu nhân, sao cô không mang nhiều một chút chứ?”
“Nếu nấu nhiều nước, canh sẽ không đủ nồng, canh không đủ nồng, mùi vị sẽ kém đi, vậy không phải là nấu canh, mà chỉ nước có mùi canh rồi.” Mặc Thiên Trần nói xong nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh để mặc mọi người nghỉ ngơi, anh chỉ lẳng lặng uống canh, lúc Mặc Thiên Trần nhìn anh, anh chỉ khẽ cười.
Khang Hạo bưng đầu, “Đạo lý quá thâm ảo, vậy là tên khốn Trần Ích này nợ tôi một chén canh, tôi nhất định phải tìm người phụ nữ của cậu đòi lại, không phải đòi một chén, tôi nhất định đòi rất nhiều chén.”
Trần Ích ném lại một cái nhìn rất tự nhiên, hắn được uống hai chén canh, sướng điên lên được.
Mặc Thiên Trần dĩ nhiên không biết người phụ nữ kia là ai, “Phụ nữ biết nấu canh tôi cũng biết nhiều người, hai người có hứng thú không?”
Khang Hạo lập tức cười ha ha, “Chúng tôi đều có hứng thú.”
“Được rồi, hôm khác sẽ giới thiệu cho hai người gặp mặt.” Mặc Thiên Trần bắt đầu dọn dẹp bát đũa.

Khang Hạo vui vẻ không dứt, “Thiếu phu nhân, để tôi dọn cho, tôi nói trước, tôi thích người dịu dàng, chăm chỉ, hiền từ, còn Trần Ích ấy là người nhanh mồm nhanh miệng tính tình có ân trả ân có báo trả báo, cô không thể giới thiệu sai người đâu đấy.”
Cúc Như Khanh kéo tay Mặc Thiên Trần, “Em ngồi đi, để cậu ấy thu dọn.”
Mặc Thiên Trần ngồi xuống bên cạnh anh, “Được, tôi hiểu rồi, tôi về trước thu xếp.”
Khang Hạo bắt đầu dọn chén bát, Nghiêm Tiểu Huệ chỉnh sửa lại biên bản họp trên iPad, Trần Ích trừ canh ra chẳng có gì để nói.
Cúc Như Khanh nghiêng đầu, “Tối nay không đi học sao?”
“Tối nay không có lớp, vừa hay anh nói sẽ không về ăn cơm.” Mặc Thiên Trần khom môi cười, “Canh uống xong rồi, em đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục họp đi.”
“đi đi! Bọn anh họp xong, sẽ đến tìm em.” Anh gật đầu.
Cúc Như Khanh họp xong, đến phòng nghỉ, thấy Mặc Thiên Trần co rúc trên sofa ngủ thiếp đi, anh bế cô lên, ra khỏi công ty.
Ban ngày Mặc Thiên Trần đi làm, tối đi học, ngày nào không lên lớp, cô lại nấu canh đưa sang cho Cúc Như Khanh tăng ca, Khang Hạo và Trần Ích có khẩu phúc tất nhiên vui vẻ, còn Cúc Như Khanh ngọt trong lòng không cần nói đến, chỉ có Nghiêm Tiểu Huệ, trong dạ vẫn có chút ghen, nhưng cũng không biết làm sao.
một tối nọ, Mặc Thiên Trần hết giờ học, đang chuẩn bị về thì nhìn thấy Chu Tiểu Kiều và Nhâm Thần Phong đứng dưới cây đại thụ bàn chuyện gì đó, cô nhẹ nhàng thở dài, Chu Tiểu Kiều quả nhiên khéo léo không gì không làm được mà.
Rất nhanh, Nhâm Thần Phong không nói câu nào bỏ đi, để lại Chu Tiểu Kiều đứng một mình, cũng nhìn thấy Mặc Thiên Trần đứng cách đó không xa.
Chu Tiểu Kiều đi tới, “Hóa ra cô cũng chỉ là loại phụ nữ ăn trong bát còn xem trong nồi tham lam mà thôi!”
Ý cô ta là Mặc Thiên Trần có Cúc Như Khanh, mà vẫn còn ở đây với Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần là người hiểu chuyện, dĩ nhiên biết ý cô ta là gì.

Mặc Thiên Trần chỉ cười nhạt, cô vì kiêng dè, không trở lại lớp của Nhâm Thần Phong, mà đã đổi người dạy khác. Nhâm Thần Phong cũng không hỏi cô tại sao, hắn luôn như thế, cô thích thế nào thì cứ như vậy, không có ý kiến bao giờ.
Mặc Thiên Trần lạnh nhạt, khiến Chu Tiểu Kiều càng thêm căm tức, cô ta hừ một tiếng, “Nghe nói có người vì muốn bảo vệ hôn nhân, nấu canh đưa tới công ty cho Khanh uống, cô cũng thật độ lượng, còn nấu canh cho cả tình địch uống!”
Mặc Thiên Trần vẫn chỉ cười lơ đễnh, vốn dĩ là cô nấu cho Cúc Như Khanh uống, ai họp với anh, cũng đều được uống chung, chỉ trùng hợp là có Nghiêm Tiểu Huệ ở đó thôi.
Chu Tiểu Kiều càng thêm dầu vào lửa, “Mặc Thiên Trần, tôi cho cô biết, muốn lấy trái tim người đàn ông phải đi qua được dạ dày của hắn, trò này hết thời rồi, cô đừng vọng tưởng dùng hết thủ đoạn là có thể giữ được Khanh bên mình, cứ cho là tôi không thích Khanh, thì cũng có Nghiêm Tiểu Huệ giành với cô! cô không thích làm phu nhân chủ tịch, cô không thích hợp ra ngoài làm việc với Khanh, cô chỉ thích hợp với vai nội trợ cả ngày cắm đầu vào bếp nấu canh thôi!”
Mặc Thiên Trần vẫn không nhúc nhích.
Chu Tiểu Kiều giẫm chân, “Lười phải nói chuyện kiểu này với cô lắm rồi đấy!”
“Ừ…” cô ta tức giận xoay người bỏ đi, Mặc Thiên Trần mới kêu lên, “Cho dù tôi là người phụ nữ thế nào, chỉ cần Như Khanh thấy tôi tốt, thì là tôi tốt.”
Chu Tiểu Kiều nói nhiều như vậy, cũng không bì được mấy câu này của Mặc Thiên Trần, cho dù quan hệ có nhiều tầng thế nào, quan trọng nhất chính là Cúc Như Khanh chọn ai.
“Đó là anh ấy bị cô che mắt, không thấy được mặt xấu của cô!” Chu Tiểu Kiều giọng căm hận.
“Ây da, Tiểu Kiều…” Mặc Thiên Trần chợt nhẹ giọng nở nụ cười, cô cố ý gọi tên Chu Tiểu Kiều như thân thiết, Chu Tiểu Kiều càng giận đến khó nuốt nổi, cô càng gió nhẹ nước trôi, “Tôi quên nói cho cô biết, cô càng nói tôi xấu xa bao nhiêu, Như Khanh lại càng cảm thấy tôi mỹ lệ bấy nhiêu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui