Kim Cương Khế Ước


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Nghiêm Tiểu Huệ gặp lại Cúc Như Khanh, không còn giữ kín được tình cảm trong lòng như lúc đầu, lúc này dù cô khống chế cỡ nào, tình cảm với Cúc Như Khanh cứ như nước lũ tràn đê, nhanh đến không thể dừng lại, cô cũng biết rõ mình là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng con thiêu thân biết rõ đó là lửa mà vẫn lao tới, thiêu thân cũng thật đáng thương, mặt khác, thiêu thân cũng rất dũng cảm.
Hôm nay hai người gặp nhau, Nghiêm Tiểu Huệ chủ yếu nói cho anh biết tình trạng gần đây của Phí thị, nghe anh sắp xếp công tác cho cô, thấy Cúc Như Khanh nắm toàn cục trong tay, mình cũng có tham gia trong đó, Nghiêm Tiểu Huệ càng cảm thấy hạnh phúc.
“Tổng tài, trước mắt, đối với mẫu đồ chơi mà Phí thị chuẩn bị tung ra thị trường, chúng ta có 20% cổ phần, cổ phần Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền tăng lên 20%, 60% còn lại do Phí Cường Liệt và các trưởng lão của Thanh Phong bang nắm giữ. Chúng ta vẫn đầu tư sao?” Nghiêm Tiểu Huệ hỏi.
Cúc Như Khanh bưng ly café lên, “Tạm thời không cần, chúng ta vẫn giữ 20%, thứ nhất là để Phí Cường Liệt vẫn nghĩ là chúng ta muốn đầu tư, thứ hai là để anh em Cúc gia cảm thấy họ có năng lực khống chế được cổ phần của chúng ta, nếu nắm nhiều hơn sẽ khiến Phí Cường Liệt sinh nghi, ít hơn thì khiến anh em Cúc gia khó lòng muốn đầu tư.”
“Tôi hiểu, tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ sùng bái nhìn anh, anh suy tính chuyện gì cũng đều chu đáo, sâu xa.
“cô học nhiều hiểu nhiều, ngày nào đó cũng sẽ làm được như vậy.” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.
“Tôi nhất định sẽ học tập tổng tài nhiều hơn.” Nghiêm Tiểu Huệ cũng cười.

Cảnh tượng hai người trò chuyện vui vẻ vừa đúng lúc rơi hết vào tầm mắt Mặc Thiên Trần đứng bên ngoài cửa kính, cô nhớ, mấy ngày rồi anh không hề lộ ra gương mặt tươi cười với cô, thì ra là muốn cười với người phụ nữ khác, còn nói mình không thích? Anh mới là đồ ngụy biện!
Vừa nghĩ tới điều đó, Mặc Thiên Trần lập tức đẩy cửa đi vào, trên mặt anh là nụ cười, còn trên mặt cô là sự tức giận, mà anh thấy cô vọt tới, cũng không thèm ngẩng đầu nhìn.
Mặc Thiên Trần hoàn toàn thương tâm, anh căn bản là không muốn nhìn cô, sao anh có thể đối với cô như vậy? cô muốn tốt cho bọn họ, anh mắng cô yêu anh không đủ, anh nhất định muốn cô phải lật bàn mới chịu sao?
Nhưng cái chuyện lật bàn đó, cô không làm được, vì như thế chỉ dẫn đến một kết quả: Nghiêm Tiểu Huệ nhất định sẽ nghĩ cô là người đàn bà chanh chia không có gia giáo, mặt khác còn làm xấu mặt mũi Cúc Như Khanh, anh là đại nhân vật có mặt mũi tiếng tăm, cô thương anh, thì cũng không nên làm hỏng thanh danh của anh.
Có điều, cô đã lỡ xông tới rồi, chẳng lẽ bây giờ lại giả vờ nhầm người, xoay người đi ra lại sao?
không! không thể như thế được, cô không cam lòng.
“Như Khanh, anh uống café ở đây à! Em đi dạo phố mỏi chân quá.” Mặc Thiên Trần lập tức chọn cách dụ dỗ, tựa người lại gần bả vai anh.
thật ra thì Cúc Như Khanh biết cô đã đến từ trước, thấy cô tức giận chạy vào, rồi lại tự khiếp đảm, anh không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng thấy mấy ngày nay cô quả thật không đi học nữa, anh cũng thôi không giận nữa rồi.
Biểu hiện của cô bình thường khó có lúc mị hoặc như vậy, anh rất mong đợi xem cô sẽ làm một màn ra trò như thế nào, hôm nay anh cũng cảm nhận được sự ái mộ mãnh liệt của Nghiêm Tiểu Huệ, nhân lúc này phải khiến Nghiêm Tiểu Huệ vứt bỏ ý niệm.
Anh vươn tay, vòng lên eo cô, “Mệt thì ngồi xuống nghỉ một tí.”
Vấn đề là cô phải ngồi ở đâu đây? Mặc Thiên Trần thấy anh ngồi tựa vào cửa sổ, cô muốn ngồi cũng chỉ có thể ngồi lên đùi anh, nhưng đây không phải là câu lạc bộ đêm, ban ngày ban mặt sao cô ngồi lên đùi anh được, muốn gây chú ý cho người xung quanh sao?
Nhưng mà nếu không ngồi, vậy phải làm sao?
Nghiêm Tiểu Huệ nhẹ nhàng cười, “Phu nhân đến rồi! Mời ngồi đây, tôi xin phép đi trước.”
Mặc Thiên Trần thấy cô được ném thang cứu hộ, “Cảm ơn Nghiêm tiểu thư.”
cô định đến ngồi, thì bị Cúc Như Khanh dùng lực khẽ bóp eo, cô không an vị vừa đúng lúc ngồi lên đùi anh, lưng dán vào lồng ngực anh, cô liền giùng giằng, anh ngược lại còn để cô ngồi giữa hai chân anh, hai chân anh vây hai bên, làm cô không thể động đậy.
Tư thế ngồi kiểu này, làm Mặc Thiên Trần nhanh chóng mắc cỡ chết được, ngồi trên đùi vốn là tư thế mập mờ, làm nơi tư mật của anh chống đỡ cô, tư thế thân mật như vậy, cô nhớ chỉ có lúc hai người hoan ái mới có bộ dạng này.

“Em khát quá!” Mặc Thiên Trần nhận thấy ánh mắt của người xung quanh, để che giấu sự bối rối của mình, cô lập tức cầm ly café của Cúc Như Khanh lên uống, nhưng lại bị người đàn ông đoạt đi, anh nói giọng khàn khàn, “Em không thể uống café.”
“Em…” Ừ nhỉ! cô muốn điều dưỡng thân thể, còn phả sinh con, thiếu chút nữa quên mất. Nhưng mà cô càng lúc càng thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Uống nước chanh.” Anh đưa cho cô ly nước của anh.
“Cảm ơn.” Lời còn chưa dứt, cô đã uống một hơi hết ly.
Lúc cô ngẩng đầu lên, liền thấy Nghiêm Tiểu Huệ cô đơn đi ra cửa chính, chung quanh cũng có những người khác đang nhìn chằm chằm cô.
cô không biết Nghiêm Tiểu Huệ đi, là vì đau lòng khi thấy Cúc Như Khanh cưng chiều cô như thế, còn người xung quanh tưởng được xem kịch vui, lại bị Cúc Như Khanh hai mắt lạnh như băng nhìn đến nên không dám hóng hớt nữa.
“Chúng ta có đi không?” cô quay đầu nhỏ giọng hỏi anh, bờ môi vừa đúng lúc chạm vào cằm anh.
Cúc Như Khanh lạnh nhạt nói: “Em đau chân, nghỉ một lát đã!”
Chân không đau, lòng mới đau, nhìn anh và Nghiêm Tiểu Huệ tươi cười với nhau như vậy, nên cô tức giận, cô cả giận nói: “không đau! Em phải đi!”
“Anh ôm em ra ngoài!” Anh than một tiếng.
“không cần!” cô tức giận.
“thật không muốn?”

“không cần!”
“Được.” Chưa dứt lời, ngón tay anh đặt ở eo cô không biết từ lúc nào đã chui vào váy cô, cuối xuân, cô bắt đầu mặc váy ngắn tới gối, người đàn ông này lại không giống thường ngày là phất tay rời đi, mà lại giở chiêu ti tiện thế này, ép cô đi vào khuôn khổ.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần giật mình, mặc dù bọn họ ngồi trong góc, người khác không thấy được động tác của bọn họ, nhưng cô không thể bịt tai trộm chuông tự gạt mình được!
*Bịt tai trộm chuông: tự dối mình dối người.
cô liều mạng, nhưng tay của người đàn ông lực lưỡng hơn nhiều, dễ dàng tách chân cô ra, linh hoạt chui vào, vuốt ve đóa hoa nhỏ mềm mại.
“Đừng, Như Khanh.” cô sợ tới mức tim đập loạn lên.
“rõ ràng là em muốn…” Anh tà ác thổi khí bên tai cô, thanh âm chỉ đủ cho cô nghe được, “Anh mới sờ mấy cái, nó đã nở rộ rồi, bắt đầu chảy nước…”
Anh vừa nói xong, Mặc Thiên Trần càng thêm cố gắng kẹp chân lại, nhưng dù cô hành động thế nào, tay của người đàn ông cứ như cây gậy ma thuật, đốt lửa quanh thân cô, bắt cô nở rộ không tự chủ được, chính cô cũng cảm thấy cô đang để anh muốn làm gì thì làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui