Edit: Ishtar
Beta: N.P
Tiếng cười của Cúc Như Khanh vang lên bên tai cô, “Trần, xem ra sau này em sẽ vất vả rồi!”
“Anh còn cười nhạo em! Em sắp đói chết rồi!” cô lầu bầu.
“Được rồi, anh ôm em đi ăn cơm.” Người đàn ông ôm cô trở về bàn ăn, “Có muốn anh đút em ăn không?”
“Được rồi, em tự ăn, anh đi xem bọn trẻ đi.” Mặc Thiên Trần lo cho hai đứa bé.
Cúc Như Khanh vỗ vỗ tay cô, “Cầm Du và Hoài Cẩn mặc dù còn nhỏ, nhưng đã có người chăm sóc, em yên tâm ăn đi!”
Mặc Thiên Trần gật đầu, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Hiển nhiên, hai đứa trẻ đấu nhau mãi vẫn không dứt, Cúc Như Khanh cũng để mặc cho bọn nó đấu trí đấu dũng, dù sao cũng là long phượng thai, tâm linh tương thông là khó tránh khỏi, hơn nữa cả hai đứa đều vô cùng thông minh, đấu nhau như thế chắc chắn rất thú vị.
Tối đó, cả nhà đi dạo chợ đèn hoa, trên con đường đông du khách qua lại, hai đứa trẻ vẫn tranh tài xem ai đoán được nhiều câu đố đèn nhất, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ôm nhau đi sau bọn trẻ, nhưng để mặc cho bọn trẻ đấu qua đấu lại.
Sau khi dạo xong chợ đèn hoa, cả nhà quay về khách sạn.
Cúc Như Khanh có công vụ phải xử lý, Mặc Thiên Trần phụ trách tắm cho hai đứa trẻ, sau đó chăm cho hai đứa ngủ, sau khi xong hết mọi việc, cô quay về phòng ngủ, thấy Cúc Như Khanh vẫn còn ngồi trước laptop bận rộn.
cô yên lặng ngồi xuống, cảm thụ chuyến du xuân hạnh phúc, có thể ở bên cạnh bọn trẻ, được tận hưởng tuổi thơ ngây thơ với bọn chúng, được nhìn thấy hai đứa lớn lên từng ngày, cô đã cảm thấy đây là hạnh phúc lớn nhất rồi.
một lát sau, Cúc Như Khanh rời khỏi laptop, đi ra ban công hút thuốc, Mặc Thiên Trần bước tới nhìn anh, “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Cúc Như Khanh ôm cô vào ngực, “Trần Ích nói, bác và chú lại có hành động vào thời điểm mừng năm mới.”
“Vậy chúng ta lập tức về nhà đi!” Lần trước Mặc Thiên Trần đến Cúc gia nghe được cuộc đối thoại của hai anh em họ, cũng hiểu bọn họ đang thèm muốn sản nghiệp Cúc Như Khanh đang quản lý, nhưng cũng đừng thừa dịp anh không có nhà mà lợi dụng chen chân vào chứ.
“không sao, bọn họ không có bản lĩnh cao như vậy, anh đã bảo Trần Ích phải đặc biệt chú ý nhất cử nhất động, nếu có tin tức lập tức báo cho anh.” Cúc Như Khanh an ủi cô.
Mặc Thiên Trần hai tay ôm hông anh, còn nhớ rõ lần đó ở công ty Mặc thị, tình huống Khang Hạo tự mình chấp đao lấy đạn, cô không khỏi thót tim, mặc dù Cúc Như Khanh chưa từng nói, nhưng theo lời Phí Cường Liệt, vẫn có ân oán giữa chú bác với Chu Truyền Hảo, cô ít nhiều cũng biết một chút.
“Đừng lo, bọn họ không phải đối thủ của anh.” Anh bóp tắt khói, vuốt mái tóc của cô.
“Em chưa nói gì hết, sao anh biết em lo cho anh?” cô không nhịn được nũng nịu.
“Cầm Du có thể nhìn thấu được Hoài Cẩn, nếu anh không nhìn thấu em, chẳng phải cha không bằng con rồi!” Anh nhẹ giọng nhạo báng.
Mặc Thiên Trần nghiêng mặt nhìn anh, “Cái gì anh cũng nhìn thấu em được, lại không thấy được em yêu anh sao?”
“Anh ở trước mặt, luôn luôn không có tiền đồ!” Anh rất cố gắng lừa mình dối người.
Câu này chọc cô cười, dựa đầu vào lòng anh, yên lặng cảm thụ từng luồng gió đêm thổi đến.
“Có điều, tối qua em yêu anh như vậy, anh hoàn toàn cảm nhận được.” Anh cười khẽ bên tai cô.
“Anh…” Mặc Thiên Trần đưa tay muốn đánh vào lồng ngực anh, nhưng vừa vươn ra lại không nỡ đánh, cuối cùng chỉ dùng chút hơi sức cho có đập vào ngực anh.
Cúc Như Khanh ôm lấy cô, “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào phòng nghỉ thôi.”
Vào phòng, cô rúc vào ngực anh, hai người chui vào chăn ấm, cô lật tới lật lui không ngủ được, anh cười khẽ một hồi, “Xem ra không vận động, chất lượng giấc ngủ có phần giảm sút nhiều nhỉ.”
Mặc Thiên Trần trừng anh, cái người này… một lát sau, cô lại nói, “Như Khanh, thật là không vội sao?”
“Lại không tin anh?” Cúc Như Khanh vờ tức giận.
“Chuyện Chu Truyền Hảo vu khống cho Cúc thị, vẫn chưa được giải quyết, nếu bác và chú lại hành động, ngoài ra vẫn còn có Phí Cường Liệt, sợ rằng chuyện không đơn giản như vậy.” Mặc Thiên Trần lo lắng.
Cúc Như Khanh ôm cô, “Trần, những người đó tổn thương cha anh, dù bọn họ không chủ động tìm đến anh, anh cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, chuyện sớm đã định rồi.”
“Em từng nghe cha đề cập đến ân oán giữa Chu Truyền Hảo và cha anh, bây giờ hắn gặp báo ứng rồi, cha anh ở dưới suối vàng chắc rất vui.” Mặc Thiên Trần dựa sát vào anh, “Nhưng em vẫn muốn nói với một tiếng xin lỗi, mặc dù em vô ý phạm lỗi, nhưng vẫn từng đứng ở phía đối lập anh…”
“Được rồi, anh sớm đã không trách em nữa, em cũng vì con gái mới chịu bị Chu Tiểu Kiều uy hiếp, trúng bẫy của cô ta, nếu anh sớm biết chuyện, cũng không khiến em phải thống khổ như vậy.” Cúc Như Khanh an ủi cô, “Cũng do anh sơ sót, không quan tâm em nhiều hơn, Chu Tiểu Kiều mới có cơ hội thừa dịp lợi dụng em.”
“Anh đối với em là tốt nhất thế giới!” Mặc Thiên Trần vui vẻ nói.
“Em là người phụ nữ của anh, anh không đối xử tốt với em, vậy phải đối xử tốt với ai chứ?” Anh sờ sờ chiếc mũi thon dài của cô.
Mặc Thiên Trần ôm cổ anh, “Vậy anh phải đối xử tốt với em cả đời, nếu không em sẽ thương tâm khó chịu lắm.”
“Người nhỏ, mà sao lòng tham lại lớn vậy chứ?” Anh không nhịn được cười khẽ.
“Vậy là anh đồng ý rồi phải không?” cô giương môi.
Cúc Như Khanh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Trần, hồi đầu năm em đã ước gì?”
“Năm nào em cũng ước có một nguyện vọng, là có thể gặp lại con gái, nguyện vọng này bây giờ thực hiện được rồi.” Mặc Thiên Trần vui vẻ, “Vì có Như Khanh, em mới thực hiện được.”
“Vậy em có nghĩ đến, một ngày nào đó gặp lại cha ruột của con gái em không?” Cúc Như Khanh thử đặt vấn đề.
Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng run lên, cô nhớ đến cái đêm điên cuồng dữ dội đó, thì sợ hãi, cô chưa bao giờ biết đến mùi vị nam nữ, nhưng lại vì tiền mà chấp nhận giao dịch như thế, “Em không muốn gặp hắn… Như Khanh, em không muốn gặp hắn đâu…”
Cúc Như Khanh thấy cô hoảng sợ, nhẹ nhàng an ủi cô, “Được rồi, không muốn gặp thì không gặp, vậy chỉ cần gặp con gái là được rồi.”
Mặc Thiên Trần sắc mặt tái nhợt gật đầu, không nói gì nữa, dựa vào lồng ngực người đàn ông, dường như chỉ có dựa vào anh, cô mới có thể gắng gượng được, mới có dũng khí để chiến thắng mọi thứ. Nhưng bất luận thế nào, cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại người đàn ông giao dịch năm đó, vì khi đó chỉ vì cần tiền, cô mới làm chuyện đó.
Cúc Như Khanh thấy cô lúc tỉnh lúc ngủ, anh lại không ngủ được, anh không ngờ Mặc Thiên Trần lại muốn vứt bỏ đêm đó với anh như vậy, chỉ do anh làm việc luôn luôn lãnh khốc, hai mươi bốn tuổi là thời điểm anh trẻ tuổi khí thịnh, lúc đó chỉ là giao dịch tiền bạc với cô lúc cô mới mười tám tuổi thôi. Chỉ là không thể ngờ, cuộc đời quanh co khúc khuỷu, cô vẫn xuất hiện trong sinh mệnh anh lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...