Edit: Băng Nguyệt
Beta: N.P
Đóa hoa diễm lệ đang chờ anh hái, trên đóa hoa sẽ sớm xuất hiện những giọt sương trong dịu ngọt, tựa như làn nước sinh động lung lay trước mắt anh. Ngón tay Cúc Như Khanh như nhạc công giỏi nhất, trêu chọc cô đến cả người căng như dây đàn, khiến những nơi nào ngón tay anh chạm đến cô đều không thể không thuần phục.
Tiếng ngâm xướng nhẹ nhàng vang lên qua hơi thở, anh ôm cô lên đặt lên bệ sứ trắng, màu da cô so với sức trắng không kém bao nhiêu, nó khiến hình ảnh cô hiện lên trong mắt anh giống như một ngọc nữ.
“Như Khanh…” cô khó nhịn nhẹ nhàng vặn vẹo cơ thể, anh đặt cô lên bệ, hai tay cô phải chống ở phía sau, hai chân bạch ngọc tách ra để lộ nơi thần bí cũng là đóa hoa xinh đẹp của người phụ nữ.
“Anh đây.” Anh khàn giọng đáp, “Tách chân ra một chút nữa, anh thích nhìn.”
Dù thẹn thùng, Mặc Thiên Trần vẫn nghe lời, bày ra bộ dáng nghênh đón, còn anh thì như sói, trong mắt lóe lên tất cả thương yêu, cô vừa hạnh phúc vừa run rẩy, càng khiến đóa hoa nhẹ nhàng chảy ra một dòng nước ấm, nở rộ trước mắt anh.
“Rất đẹp.” Anh tự đáy lòng than thở.
Mặc Thiên Trần mím môi cười, mặc dù bộ dạng như vậy rất xấu hổ, nhưng thấy biểu tình vui vẻ của anh, cô cũng vui vẻ, anh thích cô, thích thân thể xinh đẹp của cô, sao cô lại vui được? không chỉ có vui sướng, cô còn rất mong đợi, mong đợi anh vùi mình vào đó, để cô được bao bọc anh.
“Như Khanh, đi vào…” cô chủ động mời anh, ngón tay anh vuốt vuốt đóa hoa của cô, lại rỉ ra nước, thấm ướt cả tay anh, cô nũng nịu ngâm xướng, ngượng ngùng, “Em thích cảm giác bao bọc lấy anh.”
Nghe được lời mời như vậy từ người phụ nữ, người đàn ông không còn khống chế được, lập tức vác súng ra trận, xông phá vào đóa hoa nhỏ của cô, từng chút từng chút đánh vào nơi sâu nhất.
Đột nhiên xuất hiện một lực mạnh làm cô ngã về sau, cô kinh động, chưa kịp định thần, bàn tay người đàn ông đã nắm được hông cô, cố định bằng cánh tay rắn chắc của anh, cặp chân cô vòng lên hông anh, mái tóc cũng nhanh chóng xõa lên vai anh, Mặc Thiên Trần càng ngày càng thét dữ dội.
“Trần, xem anh làm sao yêu em.” Anh hài lòng nhìn cô càng ngày càng động tình, muốn cô nhìn rõ ràng từng động tác của anh, muốn cô biết từng động tác đều là yêu thương cô.
cô thẹn thùng nhìn nơi hai người kết hợp, đàn ông và phụ nữ kết hợp theo phương thức này, khiến cô cảm thấy vừa thần bí vừa thần thánh, nam nữ yêu nhau duy trì phương thức này đã mấy ngàn năm, mỗi người đều được thể nghiệm phương thức yêu thương như nhau, sự kết hợp không chỉ mang lại cảm giác cho thân thể, mà ngay cả huyết mạch dường như cũng rộn ràng theo.
Phòng tắm không ngừng ấm lên, nhiệt độ như muốn thiêu đốt hai thân thể đang hợp nhất, cô cũng dụng tâm hồi đáp sự yêu thương của anh, mỗi lần anh thối lui, cũng là lúc chân cô siết chặt thắt lưng anh, không cho anh rời khỏi, thân thể cô nhỏ bé, nay dùng lực, càng khiến anh như bay lên mây.
“Trần, thì ra em lợi hại như vậy!” Anh ca ngợi cô, cũng hưởng thụ cô.
trên người anh lấp lánh những giọt mồ hôi, Mặc Thiên Trần cũng toát mồ hôi hột, cô nhìn anh, kiều mị nói: “Em thích Như Khanh yêu em như vậy.”
“Trần, anh muốn say chết trong ngực em.” Người đàn ông biết được yêu thích, càng thêm ra sức, đưa ngọn lửa dẫn vào nơi sâu nhất, thật lâu không tắt.
Anh thích hoan ái kịch liệt, trong chuyện này anh cũng như thầy của cô, mặc dù thể lực cô không bằng, nhưng ngọn lửa tình nóng bỏng này, vẫn không ngừng thiêu đốt, cô nguyện ý để anh thiêu đốt như vậy.
sự vui sướng cực hạn, yêu say đắm đạt đến cảnh giới cuối cùng. Hai người như hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thiêu đốt đối phương, cũng thiêu đốt chính mình, anh từng lần từng lần muốn xâm nhập thật sâu vào cô, còn cô từng lần từng lần gắt gao bao quanh anh, khiến anh muốn lui cũng không được chỉ có thể tiếp tục tiến sâu, nghênh đón cơn sóng trong biển hoan ái, hai người đạt được cảnh giới tận cùng của hạnh phúc.
“Chúng ta ngày ngày đều duy trì ngọn lửa tình yêu như vậy, có được không?” Anh ôm cô vào ngực, vuốt ve cô, dư âm vẫn còn chưa tan hết.
Mặc Thiên Trần cười duyên, “Vậy không phải là muốn di dân lên sao Hỏa luôn rồi sao?”
“Sao Hỏa có gì không tốt? Chỉ cần có em, có Hoài Cẩn, có Cầm Du, thì chúng ta mãi mãi là một nhà hạnh phúc.” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, thâm tình nói.
“Ừ, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần cảm động hôn anh, đúng thế, bọn họ muốn mãi mãi được là người một nhà sống hạnh phúc.
Cúc Như Khanh đón nhận nụ hôn cực nóng của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thân thể dịu dàng lại kích thích anh, anh nói giọng khàn khàn, “Trần, ai đốt lửa phải có trách nhiệm dập.”
“Còn em muốn làm cho ngọn lửa không bao giờ tắt.” cô nói lời hùng hồn, lập tức kích thích người đàn ông, ngọn lửa tình lại lần nữa thiêu đốt đôi vợ chồng yêu nhau say đắm.
Đến buổi chiều ngày mồng một, Mặc Thiên Trần mới tỉnh lại, nghe bên ngoài phòng có tiếng bọn trẻ đùa giỡn, còn có âm thanh phục vụ mang rượu và đồ ăn đến, cô bò dậy, thấy mình đang mặc đồ ngủ, cả người vẫn còn chút dư âm nóng bỏng, cô che mặt ngó ra ngoài cửa sổ, trời đã gần tối rồi, tuyết trắng đã đọng đầy bên khung cửa sổ.
cô chợt nhớ ra vẫn chưa gọi điện chúc Tết cha mẹ, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, “Mẹ, cha, năm mới vui vẻ!”
“Thiên Thiên, năm mới vui vẻ!” Lý Tình Y và Mặc Chấn Đông hiện đang du lịch ở nước ngoài.
“Mẹ, con chúc Tết hai người hơi muộn, chủ yếu do ban ngày đi chơi quên mang di động theo, cha mẹ sẽ không trách con chứ?” Mặc Thiên Trần tìm một lý do gượng ép.
Lý Tình Y kinh ngạc, “Con đi chơi rồi sao? Lúc sáng Như Khanh gọi cho cha mẹ, nói con vẫn chưa rời giường nữa! nói chúng ta đừng lo lắng.”
“Con…” Mặc Thiên Trần muốn phát điên, người đàn ông tự dưng lại khai thật, cô vừa nghe được tiếng đẩy cửa, lập tức nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước tới, cô lập tức nói: “Mẹ, mẹ và cha du lịch vui vẻ nhé, con và Như Khanh đi chơi với bọn trẻ cũng rất vui, cha mẹ đừng lo lắng! Con đói rồi, con đi ăn trước nha.”
Cúc Như Khanh bước tới nhìn cô, cô thẹn thùng không dứt, nói dối cũng bị mẹ bắt bài, anh tự dưng lại đi khai thật làm gì? Anh ngắm nhìn khuôn mặt của cô, đưa tay về phía cô, “?!”
Mặc Thiên Trần nắm lấy tay anh, “Chúc anh năm mới phát tài, lì xì cho em đi!”
Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, dời đến bên môi, “Hôn anh một cái thật nóng bỏng trước đã, lì xì thì đợi đến tối nay đi.”
Lời này, mập mờ nha! Mặc Thiên Trần dậm chân nói, “Sao anh lại nói với mẹ em còn ngủ chứ?”
“Em đúng là còn ngủ mà.” Anh giương môi cười.
“Đều tại anh tối qua như vậy.” Mặc Thiên Trần trên mặt ửng hồng, cô đốt lửa là vô tội chứ, ai biết người đàn ông lửa tình tràn đầy như thế, từ phòng tắm mãi đến phòng ngủ, tư thế nào cũng làm hết rồi.
Anh hôn trộm lên gò má cô, “Năm mới ra sao cũng được, quan trọng là chúng ta ở bên nhau, chỉ cần sống sao cho cả anh và em đều vui vẻ hạnh phúc là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...