Kim Cương Khế Ước


Edit:
Beta: N.P
Lưu ý: Chap này beta tự sắp xếp do bị lộn xộn, không chắc là giống bản gốc 100%.
Cúc Như Khanh nhẹ nhàng cười, “Có muốn Cầm Du cùng đi không?”
“Dĩ nhiên muốn rồi! Lễ mừng năm mới vốn dĩ là thời khắc người một nhà đoàn tụ mà, sao chúng ta có thể đi du lịch, để Cầm Du ở nhà được?” Mặc Thiên Trần lập tức trả lời.
“Quyết định vậy đi, tuần sau là kỳ nghỉ xuân chúng ta nghỉ phép cùng đi du lịch với con trai và con gái.” Cúc Như Khanh lên kế hoạch du lịch mùa xuân.
“Được, được!” Mặc Thiên Trần không khỏi trông đợi mùa xuân đến.
Màn đêm buông xuống, Cúc Như Khanh ôm tiểu công chúa ngủ say lên xe, Mặc Thiên Trần bước theo anh, chợt thấy có mấy vì sao trên đỉnh đầu lóe lên, chiếu sáng đường về nhà.
Sau khi xuống núi, Trần Ích lái xe đến, Dương Mi ôm Cúc Hoài Cẩn đang ngủ, lên xe rời đi.
Mặc Thiên Trần theo Cúc Như Khanh trở về Aegean Sea, “Như Khanh, anh về phòng tắm đi, em đi xem Cầm Du.”
Hôm nay cô chỉ chú ý đến con gái, không ở cạnh Cầm Du, vừa về đến nhà, cô trước hết phải đi xem tình hình cậu nhóc thế nào.

Trước tuần lễ mùa xuân, các nhân viên phần lớn đều mong đến kỉ nghỉ dài hạn, để đoàn tụ với người nhà, sau đó dẫn theo con cái đi chơi, tâm trạng thì bay lên trời, công việc cũng ít dần. Năm nay Mặc Thiên Trần cũng không ngoại lệ, cô cũng từng thời từng khắc mong đến kỳ nghỉ xuân dài hạn, để được đi chơi với bọn trẻ.
Triển Thanh Thanh bước vào phòng làm việc, “Đại tiểu thư, em có một tin tốt và một tin xấu, chị muốn nghe tin nào trước?”
“Em muốn nói cái nào thì nói.” Mặc Thiên Trần quyết định, cho dù tin tức xấu thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình lúc này của cô.
Triển Thanh Thanh nói: “Được, em nói, tin tốt là tòa án đã nhận định Chu Truyền Hảo có tham dự rửa tiền, sẽ tuyên án phạt sớm. Tin xâu chính là Chu Truyền Hảo một mực khẳng định Ám Dạ Cúc thị cũng tham gia rửa tiền…”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần nhảy lên.
“không phải chị không quan tâm sao?” Triển Thanh Thanh nghiêng đầu.
Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, “Chu Truyền Hảo tự mình phạm pháp, còn muốn kéo theo Như Khanh, sao chị có không quan tâm?” cô đoạt lấy tờ báo sáng từ tay Triển Thanh Thanh, nhìn sơ qua, phẫn uất nói: “Chu gia quả nhiên chẳng ai tốt!”
Triển Thanh Thanh quan sát sắc mặt của cô, “đang vui sao?”
“Đừng nói nữa, Như Khanh đã quyết định mùa xuân này cả nhà sẽ đi du lịch, lần này không chừng bị nhỡ.” Mặc Thiên Trần buồn bực nói.
Triển Thanh Thanh than một tiếng, “Nhìn mắt là thấy muốn lập tức biến sang năm mới rồi, ghét thật. Đúng rồi, vừa nói còn thấy chị hớn hở như vậy, có thể cho em tí niềm vui không?”
“nói!” Mặc Thiên Trần quát lên.
“Cả nhà đi du lịch phải không? Em đi theo được không?” Triển Thanh Thanh cười nói: “Em có thể làm bảo mẫu miễn phí cho cả nhà chị, còn chị cho em du lịch miễn phí.”
“Bớt tính toán lại đi!” Mặc Thiên Trần ảo não phất phất tay, ý bảo Triển Thanh Thanh ra ngoài, trong lòng cô bây giờ rất rối loạn.
một lát sau, Mặc Thiên Trần gọi cho Cúc Như Khanh, nhưng di động anh cứ báo đã tắt máy, Mặc Thiên Trần đành phải gọi vào số của công ty Cúc thị.
“Xin chào, xin hỏi ngài tìm ai?” Thanh âm ngọt ngào của nhân viên đại sảnh truyền đến.
“Xin chào, tôi muốn tìm tổng tài Như Khanh.” Mặc Thiên Trần lập tức đáp.
“Tổng tài đang họp, xin hỏi cô là…”
“Tôi là Cúc phu nhân Mặc Thiên Trần.” Mặc Thiên Trần tự xưng danh.
“Vâng, phu nhân vui lòng chờ, sẽ lập tức kết nối đến phòng tổng tài.” Nhân viên nói.
Cúc Như Khanh đang họp hội nghị cuối năm, anh nâng iPAD lên thấy số điện thoại của Mặc Thiên Trần, cô đang đi làm mà vẫn tranh thủ gọi, hẳn là quan trọng hơn chuyện họp, anh tuyên bố: “Nghỉ giải lao 5 phút.”

Mọi người khẽ giật mình, không hiểu, bọn họ trước giờ lúc họp chưa từng có nghỉ giải lao, toàn thể nhân viên dự hội nghị cứ nghĩ là mình nghe lầm, không ai dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn Cúc Như Khanh bước ra khỏi phòng họp.
Khang Hạo nhìn mọi người, “Nghỉ giải lao 5 phút.”
Tinh thần mọi người lúc này mới hồi phục, thở một hơi thật dài.
Cúc Như Khanh trở lại phòng làm việc, bắt điện thoại của Mặc Thiên Trần, “Trần…”
“Như Khanh, tình hình bây giờ ra sao? Anh vẫn ổn chứ?” Mặc Thiên Trần nóng nảy hỏi anh.
“Đừng lo.” Cúc Như Khanh an ủi cô.
Mặc Thiên Trần cầm điện thoại, tĩnh tâm lắng nghe, “Anh đang họp, vậy em không quấy rầy nữa, tối gặp lại.”
“Được! Tối gặp lại.” Cúc Như Khanh cúp điện thoại, đốt một điếu thuốc.
Sau khi kết thúc hội nghị cuối năm, anh gọi Nghiêm Tiểu Huệ về công ty.
“Tổng tài, tôi về rồi.” Nghiêm Tiểu Huệ gõ cửa phòng làm việc, ngồi đối diện với anh, “Tôi đã tìm hiểu xong công ty vận chuyển Phí thị.”
“Rất tốt.” Cúc Như Khanh nói.
Nghiêm Tiểu Huệ lập tức nói: “Tôi đã tìm hiểu, lần này tuy Chu Truyền Hảo một mực nói Cúc thị có tham gia rửa tiền, nhưng có thể người đứng đằng sau giật dây là Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều.”
“cô tiếp tục điều tra, có tin gì mới, lập tức báo cho tôi.” Cúc Như Khanh nói.
“Vâng! Tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ đi ra.
Sau khi tan việc, Cúc Như Khanh đi đón Cúc Hoài Cẩn.

“Ba, mẹ nói thích ba nha, chúng ta còn phải tiếp tục gạt mẹ nữa sao?” Cúc Hoài Cẩn hưởng thụ sự vui sướng.
“Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng nhiều!” Cúc Như Khanh lái xe.
Cúc Hoài Cẩn suy nghĩ, “Cũng đúng, mẹ nói thích chú Cúc, chứ chưa nói thích ba.”
Hai người cười nói, trở về Aegean Sea, lúc Cúc Như Khanh ôm Cúc Hoài Cẩn xuất hiện thì Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi phòng Cúc Cầm Du, thấy Đào quản gia triệu tập mọi người, cô cũng xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng đó, cô vui mừng đến suýt chút nữa rơi lệ.
Mặc Thiên Trần sải bước về phía con gái, Cúc Hoài Cẩn từ trong ngực Cúc Như Khanh trượt xuống, “Chú Cúc, mẹ ra rồi!”
Cúc Hoài Cẩn thấy Mặc Thiên Trần ngoài cửa che mặt vui mừng đến khóc, “Mẹ!”
Cúc Như Khanh nói: “Sau này Hoài Cẩn là đại tiểu thư, mọi người phải tôn kính, yêu mến Hoài Cẩn giống như yêu mến Cầm Du.”
Quản gia Đào Trung Ngọc dẫn mọi người cùng nói: “Hoan nghênh đại tiểu thư, chúc đại tiểu thư học giỏi! Kết quả học tập ngày càng tốt!”
“Chào mọi người! Rất hân hạnh được biết mọi người, tôi tên Hoài Cẩn, từ nay về sau là thành viên của gia đình này, ngày mai vừa lúc là giao thừa, tôi chúc mọi người hạnh phúc, vui vẻ, an khang, thịnh vượng!” Cúc Hoài Cẩn lời nói tuyệt không luống cuống, ngược lại còn toát ra phong thái quý phái.
Ôm con gái vào ngực, Mặc Thiên Trần vui vẻ rơi lệ, Cúc Như Khanh ôm cô cùng lên lầu, Đào Trung Ngọc sắp xếp phòng riêng cho Cúc Hoài Cẩn.
“Sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường, đi du lịch đón giao thừa.” Cúc Như Khanh nói với Mặc Thiên Trần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui