Edit:
Beta: N.P
Tay anh nắm chặt lại, Mặc Thiên Trần cảm thấy có một luồng khí nóng trực tiếp phả vào cô, môi cô bất giác khẽ cong lên tươi cười đạp về phía trước, có đôi tay này hộ tống, cô có thể to gan hơn rồi. Mặc Thiên Trần đầu đầy mồ hôi, dừng lại trước một quầy bán đồ ăn vặt mua nước uống tiện thể nghỉ ngơi.
“Chơi vui không?” Cúc Như Khanh đưa cho cô và con trai mỗi người một chai nước.
“Chơi vui lắm.” Hai mẹ con trăm miệng một lời.
Mặc Thiên Trần lấy khăn lông ra, lau mồ hôi trên mặt Cúc Cầm Du, “Có mệt không?”
“không biết.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cúc Cầm Du chơi đến đỏ ửng lên.
Mặc Thiên Trần cũng vui vẻ, “Chúng ta ra cỏ ngồi nghỉ ngơi một tí.”
Cúc Cầm Du không chịu ngồi, cậu chạy đi chơi đá cầu với mấy cậu bé khác, Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh Cúc Như Khanh, hai người cùng nhìn con chơi rất vui vẻ.
“Ngày mai muốn đưa con gái đi chơi không?” một tay anh vòng lên hông cô.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Tuần trước em và Bảo Bảo đến nông trường bắt sâu cho chim ăn, thấy nó rất thích thiên nhiên, nếu có thể đưa nó ra ngoài dã ngoại thì hay quá.” cô nói xong, than một tiếng, “Nhưng em không biết Dương quản gia có cho em đưa Bảo Bảo đi chơi không?”
“Giao cho anh.” Anh nhìn cô đảm bảo.
“Được!” cô tươi cười.
Sáng chủ nhật, Mặc Thiên Trần vui vẻ rời giường, Cúc Như Khanh cùng cô đến biệt thự.
Bọn họ vừa đến, đã thấy Trần Ích và Cúc Hoài Cẩn cũng vừa đến.
“Bảo Bảo, hôm nay chúng ta đi chơi!” Mặc Thiên Trần nói trước.
“Mẹ, chúng ta đi dã ngoại.” Cúc Hoài Cẩn vô cùng vui vẻ.
Mặc Thiên Trần ôm cô, nói: “Bây giờ chúng ta đi.”
Cúc Như Khanh xuống xe, thấy Mặc Thiên Trần ôm con gái đi về phía anh, anh đã dự mưu với Cúc Hoài Cẩn từ trước, nên lần này gặp nhau phải giả vờ như không có quan hệ gì.
“Như khanh, Bảo Bảo nói muốn đi dã ngoại.” Mặc Thiên Trần cười nói.
Cúc Hoài Cẩn vẫy tay với Cúc Như Khanh, “Chú Cúc, chú đi theo không?”
“Được!”Cúc Như Khanh vươn tay ôm cô bé.
Mặc Thiên Trần thấy bọn họ quen biết, vội nhỏ giọng hỏi Cúc Như Khanh, “Anh đi cùng sao?”
“Anh không yên tâm để hai mỹ nữ một lớn một nhỏ đi dã ngoại, rủi bị dã thú kéo đi thì làm sao?” Anh nói nửa đùa nửa thật.
Mặc Thiên Trần nhận lấy Cúc Hoài Cẩn từ tay anh, đoàn người lên xe, Cúc Hoài Cẩn nằm trong lòng nhỏ giọng nói: “Mẹ, có chú Cúc đi dã ngoại với chúng ta, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều việc! Dù sao cũng không có cha đi theo, có chú Cúc đi theo lao động là được.”
“Hả…” Mặc Thiên Trần nhất thời á khẩu không trả lời được, anh đường đường là chủ tịch Cúc thị lại lưu lạc đến đây làm lao động ẹ con cô.
Đến khu dã ngoại, Cúc Như Khanh ra suối bắt cá, Mặc Thiên Trần và Cúc Hoài Cẩn đi đào rau dại, tìm một hồi, kết quả rau dại bọn họ đào về, bị Cúc Như Khanh vứt mất một nửa.
“Chú Cúc, vì sao vậy?” Cúc Hoài Cẩn không hiểu.
“Những cái này có độc, không thể ăn được.” Cúc Như Khanh đã từng được huấn luyện năng lực sinh tồn trong thiên nhiên, anh đương nhiên biết rõ những thứ, anh ngồi chỉ cho đứa bé cách phân biệt.
“May mà có anh ở đây, bọn em cũng không hiểu được!” Mặc Thiên Trần cũng say sưa nghe anh nói.
Cả nhà họ vừa nói vừa nhóm lửa nấu ăn, không bao lâu sau một nồi canh cá thơm ngon dọn ra, bọn họ vui vẻ hưởng thụ bữa ăn, Cúc Hoài Cẩn cũng ăn nhiều hơn bình thường.
Mặt trời vừa xuống núi thì Cúc Như Khanh ra xe lấy nước, Mặc Thiên Trần ôm Cúc Hoài Cẩn tựa vào một cây to hưởng thụ thời gian ấm áp.
Cúc Hoài Cẩn hỏi: “Mẹ, mẹ thích chú Cúc không?”
“Thích.” Mặc Thiên Trần gật đầu.
Cúc Hoài Cẩn nâng má, “Nếu cha theo đuổi mẹ lần nữa, mẹ có thể chung sống với cha không?”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, “Chú Cúc đối với Bảo Bảo rất tốt mà, nói cho Bảo Bảo biết nhiều kiến thức như vậy, còn nấu cơm ngoài trời với Bảo Bảo, Bảo Bảo không chấp nhận chú Cúc sao?”
“Chú Cúc mặc dù rất tốt, nhưng con lại cảm giác thiếu cái gì đó!” Cúc Hoài Cẩn nhìn con chim nhỏ bay trên cây.
Mặc Thiên Trần tự nhiên biết nó đang nói gì, “Chú Cúc dù không phải ruột thịt với Bảo Bảo, nhưng mẹ nghĩ, chú Cúc và Bảo Bảo cũng giống như ruột thị, hơn nữa mẹ thích chú Cúc, dĩ nhiên không thể chung sống với cha Bảo Bảo.”
Cúc Hoài Cẩn chỗ hiểu chỗ không gật đầu, sau đó cao giọng, “Chú Cúc, chú nghe chưa? Mẹ thích chú nha…”
“Được rồi đừng gọi nữa.” Mặc Thiên Trần vội vàng ngăn cản.
“Nhưng chú Cúc đã đứng phía sau rồi kìa.” Cúc Hoài Cẩn nháy mắt vô tội.
“Em…” Mặc Thiên Trần vừa quay đầu, liền thấy Cúc Như Khanh ở sau lưng, cô căn bản không biết người đàn ông này tới lúc nào, một chút cũng không nghe được tiếng bước chân, nhưng cô nói cái gì anh cũng nghe hết rồi…
Cúc Như Khanh đứng dưới ánh mặt trời, thân thể cao to phản chiếu thành cái bóng rất dài, khóe môi biểu tình rất vui vẻ, mặc dù trước mặt anh cô không chính miệng nói thích anh bao giờ, nhưng anh vẫn luôn nghe con gái nhắc đến cô.
Mặc Thiên Trần mặt đỏ lên, đường chân trời phản chiếu hình ảnh cô quay đầu lại, Cúc Như Khanh bước tới, ngồi bên cạnh cô, ôm hai mẹ con vào ngực, cùng thưởng thức mặt trời lặn.
Mặc Thiên Trần tựa vào lồng ngực Cúc Như Khanh, Cúc Hoài Cẩn chơi mệt rất nhanh ngủ thiếp đi trong ngực Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần vừa nhìn, không nhịn được cười.
Cúc Như Khanh cúi đầu hôn môi cô, Mặc Thiên Trần thận trọng hôn trả, dư âm mặt trời lặn chiếu vào mặt ba người, rất thanh khiết, dù giờ khắc này được mong đợi rất lâu rồi, nhưng lúc đến, cảm giác hạnh phúc và vui vẻ này vẫn không thể hình dung bằng từ ngữ được.
Hôn, ngọt ngào và hạnh phúc... Mặc Thiên Trần gò má vì vậy đỏ ửng lên, Cúc Như Khanh một tay ôm Cúc Hoài Cẩn, tay kia phủ lên gương mặt cô, bờ môi vẫn dính vào nhau thân mật, hai mắt anh ngày càng nhu tình, trong ngực anh bây giờ chính là hai người con gái quan trọng nhất đời anh.
Mặc Thiên Trần cách khuôn mặt anh chỉ hơn một tấc, cô bị anh nhìn một cách nhu tình hiếm có, cả người nhẹ đến nổi muốn bay.
Chợt đứa bé trong bụng vừa động, Mặc Thiên Trần ngưng mắt cười, tách khỏi Cúc Như Khanh, tựa đầu vào cổ người đàn ông, trong lòng hạnh phúc, có thể cùng con gái mình, và ngừoi đàn ông mình thích gần nhau như bây giờ, là hình ảnh đẹp nhất cuộc đời này.
“Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc đã gần hoàng hôn.” cô nhẹ nhàng cảm thán, khi trời tối, con gái cô sẽ bị đưa đi.
Cúc Như Khanh thấy vậy, cúi đầu hôn môi cô, “Vào xuân chúng ta cùng nghỉ phép đi du lịch.”
“Chúng ta? Em, anh và Bảo Bảo?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt.
“Ừ.” Anh gật đầu, “Còn thiếu một người nữa.”
“Cầm Du?” Mặc Thiên Trần cười, nếu đó là thật, vậy quá tốt rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...