Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
“Bảo Bảo, chúng ta đi ăn tối, để cả nhà chim non ăn sâu được không?” Mặc Thiên Trần nhìn3acon gái.
Cúc Hoài Cẩn gật đầu, “Chim non ăn tiệc lớn, chúng ta cũng ăn tiệc lớn.”
Mặc Thiên Trần ôm3acon gái từ tổ chim vô nhà, về phòng, rửa tay cho3acon gái, Dương Mi cũng gọi người trong phòng bếp dọn thức ăn lên.
“Mẹ, hôm nay3acon rất vui !” Cúc Hoài Cẩn vừa ăn vừa nói.
“Bảo Bảo vui, mẹ cũng vui.” Mặc Thiên Trần cảm động không dứt, hôm nay cô được hưởng thụ tình cảm với3acon gái, hưởng thụ cảm giác gia đình với đám chim non.
Sau khi ăn tối xong, Trần Ích muốn đưa Cúc Hoài Cẩn về nhà, Cúc Hoài Cẩn tựa vào ngực Mặc Thiên Trần , “Mẹ, cha mới đối với mẹ có tốt không?”
Mặc Thiên Trần hôn lên gò má cô, “Tốt vô cùng.”
“Oh…” Cúc Hoài Cẩn có chút không để tâm.
“Bảo Bảo sao vậy? Muốn cha mẹ cùng chung sống sao?” Mặc Thiên Trần hỏi.
“Đúng vậy, giống cả nhà chim nhỏ vui vẻ thật tốt.” Cúc Hoài Cẩn nhìn cô.
Mặc Thiên Trần cười khổ, “Bảo Bảo, mẹ không thể cho3acon một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của mẹ, nhưng cha3acon có cuộc sống riêng, mẹ cũng có cuộc sống của mẹ, dù thế nào, chúng ta đều yêu Bảo Bảo mà, đều là phương trình yêu thương 1 nhân 1.”
Cúc Hoài Cẩn ôm cổ cô, “Cho dù cha mẹ ở đâu,3acon cũng yêu hai người, là phương trình yêu thương 1 nhân 1.”
Tiễn Cúc Hoài Cẩn và Dương Mi rời đi, Mặc Thiên Trần một mình ở trong biệt thự rộng lớn, bóng đêm đã bao trùm, cô đứng trong đêm, thỉnh thoảng nghe được tiếng chim kêu trên cây, và cả âm thanh gió thổi lá rụng.
Tối nay cô muốn ở đây, nhưng có phải nên về Aegean Sea?
cô cũng biết, nếu tối nay ở lại nơi này, thì cam kết của cô với Cúc Như Khanh, sẽ thật sự tan thành bọt nước.
Vì thế, cô quyết định về Aegean Sea. Đúng như anh nói, cho dù anh lãnh khốc vô tình cỡ nào, đối với cô vẫn luôn hạ thủ lưu tình, hơn nữa cô cũng rất muốn gặp3acon gái.
Tối đến, Mặc Thiên Trần về Aegean Sea, thấy Cúc Như Khanh cũng vừa lúc đưa Cúc Cầm Du về, vậy ra hai cha3acon hôm nay cũng ở đây chơi.
“Mẹ, hôm nay mẹ chơi cùng3acon được không?” Cúc Cầm Du vừa thấy cô, đã chạy tới hỏi.
“Hôm nay mẹ có chuyện, không thể chơi với Cầm Du, hôm nào nhất định sẽ cùng Cầm Du ra ngoài.” Mặc Thiên Trần vuốt ve đầu cậu, sau đó nhìn về phía Cúc Như Khanh, “Như Khanh, cảm ơn anh.”
Cúc Như Khanh chỉ “ừ” một tiếng nhàn nhạt, đối với lời nói cảm ơn của cô, anh cũng tự động miễn dịch rồi.
Thím Lục đi đến, đón Cúc Cầm Du bên cạnh Mặc Thiên Trần, “Tiểu thiếu gia, đi tắm rồi nghỉ ngơi thôi.”
Trong phòng chỉ còn lại Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh, anh trực tiếp lên lầu, Mặc Thiên Trần cũng lẳng lặng lên theo.
Hai người về phòng, Cúc Như Khanh đi tắm trước, Mặc Thiên Trần tự nhủ, bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ nghe anh, cái gì cũng nghe anh, không mang theo bất kỳ mục đích nào nữa!
Ngày tháng cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua, trừ lúc đi làm, cô luôn ngoan ngoãn ở nhà đợi, anh cũng vội vàng xử lý công việc cuối năm, hai người bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn có sự ngăn cách.
Thứ sáu, Mặc Thiên Trần vào quán café, cô hẹn khách hàng bàn chuyện hợp tác năm sau ở đâu, vừa bước vào, đã thấy Cúc Như Khanh ngồi đối diện với một mỹ nữ trong quán, Cúc Như Khanh ngồi đối diện của ra vào, còn mỹ nữ ngồi xoay bóng lưng yểu điệu về phía cửa, cô vừa nhìn thấy anh thì anh cũng nhìn thấy cô.
Mặc Thiên Trần bước tới, “Như Khanh, em hẹn khách hàng uống café ở đây, anh cũng ở đây à?” cô muốn tỏ rõ mình không phải theo dõi, chỉ là vô tình gặp.
Cúc Như Khanh chỉ vào chỗ trống bên cạnh, “Khách hàng của em chưa tới, ngồi đây một lát đi.”
“Có làm phiền anh không?” Mặc Thiên Trần thấy trên bàn anh có phương án thiết kế của Nghiêm Tiểu Huệ, cô đoán người ngồi đối diện với anh chắc là Nghiêm Tiểu Huệ rồi.
“không biết.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt nói.
Lúc này, đối diện Cúc Như Khanh, Nghiêm Tiểu Huệ đứng lên, “Tổng tài, phu nhân, tôi đi trước.”
Cúc Như Khanh gật đầu, sau khi Nghiêm Tiểu Huệ đi, Mặc Thiên Trần áy náy, “Có phải tại em cô ấy mới đi không?”
“Bàn chuyện xong rồi.” Lý do của anh rất đầy đủ.
“cô ấy là nghiêm tiểu Huệ?” Mặc Thiên Trần hỏi anh.
Cúc Như Khanh từ chối cho ý kiến, chỉ ngưng mắt nhìn cô.
“Lần trước em mang canh đến cho anh có nhìn thấy bản thiết kế của cô ấy, cảm thấy cô ấy rất có tài, bây giờ gặp, liền đoán ra được, gặp người thật rồi mới thấy, quả nhiên không chỉ có tài, mà còn rất đẹp.” Mặc Thiên Trần nói theo tình hình thực tế.
“Ừ.” Cúc Như Khanh không chút để ý đáp lời, đưa tay bưng café uống.
“Như khanh, khách hàng em tới rồi.” Mặc Thiên Trần nhìn thấy người đàn ông bước vào cửa.
Cúc Như Khanh ngưng tầm mắt: “Em hẹn với đàn ông?”
“Chỉ là khách hàng thôi, không liên quan đến giới tính.” Mặc Thiên Trần kiên nhẫn trả lời, không phải anh cũng uống café bàn côgng việc với nhân viên xinh đẹp sao!
Mặc Thiên Trần nói xong cũng đứng lên, khách hàng đi tới, “Mặc tiểu thư, chào cô!”
“Xin chào, Ngô tiên sinh.” Mặc Thiên Trần nói, “Chúng ta qua bên kia ngồi!”
“Vị này là…”
“Đây là chồng tôi, Cúc tiên sinh.” Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, cô không có nói dối nha!
Cúc Như Khanh gật đầu với Ngô tiên sinh, rồi đứng dậy, bàn tay vòng lên hông Mặc Thiên Trần, “Anh ra ngoài đợi em.”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, rồi đáp: “Được!”
Cúc Như Khanh sải bước ra ngoài, Mặc Thiên Trần nhìn bóng lưng anh, chỉnh đốn lại tinh thần, bàn bạc phương án hợp tác năm sau với Ngô tiên sinh.
Mặc Thiên Trần bàn công việc xong, ra ngoài, quả nhiên thấy Cúc Như Khanh dừng xe ở lầu dưới quán café, cô bước đến rồi lên xe.
“Mai thứ bảy chúng ta dẫn Cầm Du đi chơi.” Cúc Như Khanh khởi động xe.
Mặc Thiên Trần mắt sáng lên, vội vàng nói: “Được!”
Sáng đó, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh mặc quần áo thoải mái, Cúc Cầm Du đi giữa, tay lôi kéo tay hai người, một nhà ba người cùng đi dã ngoại.
Đây là lần đầu tiên Mặc Thiên Trần đi chơi với cả nhà, Cúc Cầm Du vui vẻ vô cùng, Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần phụ trách chăm sóc Cúc Cầm Du, mùa đông ở phương Nam chỉ hơn mười độ, đặc biệt có ánh mặt trời ấm áp, chạy một lúc là ra mồ hôi.
Trong công viên có chỗ cho thuê xe đạp, Cúc Cầm Du muốn đi, Mặc Thiên Trần lo cậu không biết đi sẽ té ngã, người chủ nói: “Cả nhà ba người đi chơi, có thể thuê một chiếc xe đạp lớn, cả nhà cùng đi.”
“Hay quá!” Cúc Cầm Du vui vẻ reo lên.
“Em đi được?” Cúc Như Khanh có chút ngạc nhiên.
“Đương nhiên.” Mặc Thiên Trần leo lên chỗ ngồi đầu tiên, “Như Khanh, ôm Cầm Du ngồi giữa, anh ngồi sau đỡ Cầm Du.”
trên đường ở công viên, rất đông người, Mặc Thiên Trần vui vẻ lên trước chạy, Cúc Như Khanh đưa tay nắm hông cô, mặc dù nói là lo cho Cúc Cầm Du, nhưng anh còn lo cho cô gái này hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...