Kim Cương Khế Ước


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần nghe tiếng bước chân cũng biết là anh đến, cô vùi đầu vào sofa buồn cười, nhưng cái mông thật sự đau đến mức muốn khóc, cô cứ như vậy rúc vào lòng anh, để anh ôm.
“Như Khanh, anh đến rồi! Anh đói không, em lấy canh cho anh…” cô vừa bị anh ôm lên lầu vừa ngẩng đầu len lén nhìn anh.
Anh đã sớm bị cô chọc tức đến no rồi, còn tâm trạng uống canh à? Anh không trả lời, tiếp tục tiến lên phòng ngủ ở lầu hai, Trần Ích cầm bông sát trùng theo sau lưng, khi đến cửa liền đặt xuống, rồi tự động đóng cửa ra ngoài.
“Như Khanh, anh giận em hả?” Mặc Thiên Trần thấy anh vẫn không nói gì, có phải cô lại biến khéo thành vụng, chọc anh giận hơn nữa rồi không!
Cúc Như Khanh bàn tay vừa đụng đến cái mông của cô, cô liền đau đến mức rơi lệ, trợn to hai mắt đáng thương nhìn anh, làm cơn tức của anh cũng tiêu tan, anh ngồi trên sofa, đặt cô nằm lên hai chân anh, sau đó cởi quần cô ra.
“không sao đâu mà.” Mặc Thiên Trần không chịu.
“Anh chưa từng nhìn thấy em trong bộ dạng này đấy?” Anh rốt cuộc cũng chịu mở miệng, nhưng giọng nói vẫn lành lạnh như cũ.
Mặc Thiên Trần đỏ mặt giải thích, “Bộ dạng em bây giờ rất xấu, cái mông sưng đỏ như tổ ong, anh không nền nhìn, em lập tức sẽ đỡ đau.”
Vốn dĩ cô chỉ muốn gai sầu riêng đâm vào chân, không ngờ lảo đảo thế nào mà cái mông ngồi gọn lên quả sầu riêng luôn.
“Đúng là đần!” Anh hừ lạnh, “Thịt em rất non, mấy cái gai sầu riêng này ở trong da em một thời gian, nhất định sẽ sinh mủ, rồi thối rữa, đến lúc đó không chỉ cái mông em thối rữa, mà toàn thân cũng hư hết.”
Có nghiêm trọng vậy không? Mặc Thiên Trần lập tức trợn to hai mắt, sớm biết sẽ thảm như vậy, cô nhất định sẽ không chọn gai sầu riêng.
“Chúng ta đến bệnh viện, được không?” cô bị anh hù sợ rồi.

“không được!” Anh cự tuyệt.
“Tại sao?”
“Em là người phụ nữ của anh!” Anh trừng cô.
Mặc Thiên Trần nghe trong lòng ngòn ngọt, nghe được câu “Em là người phụ nữ của anh!”, cô ngoan ngoãn nằm, mặc anh trừ độc động chạm.
Cúc Như Khanh tháo quần của cô ra, cô đau đến thét lên.
“Anh đang làm gì vậy? không phải em muốn ngồi lên sầu riêng đâu, em thật sự rất đau, anh không thương em thì thôi, sao còn mạnh tay như vậy?” Mặc Thiên Trần kêu la.
Cúc Như Khanh không để ý tới cô, cắt quần lót nhuộm máu của cô ra, nhìn cặp mông trắng như tuyết có những lỗ nhỏ, may quá không có gai trong thịt, anh cầm miếng bông thấm rượu cồn, tỉ mỉ khử trùng cho cô.
“Đau…” cô không nhịn được cong người lên.
“Đừng lộn xộn!” Anh khẽ quát.
Mặc Thiên Trần đành nén đau, không kêu tiếng nào, thỉnh thoảng bàn tay anh khẽ thoa lên mông cô, cuối cùng cũng khử trùng xong, anh lấy quần mới mặc vào cho cô.
Mặc Thiên Trần thử đứng lên, đau đến trợn to hai mắt nhìn anh, Cúc Như Khanh vươn tay, ôm cô lên giường, “Ngoan ngoãn nằm xuống.”
“Nhưng em muốn lấy canh cho anh uống.” cô ôm cổ anh không buông tay.
Cúc Như Khanh trầm giọng nói: “đi còn không được, lấy canh cho anh làm sao được mà đòi lấy?”
cô uất ức mím môi không nói lời nào, anh đặt cô nằm lên giường, “Anh tự lấy.”
Cúc Như Khanh nói xong cũng đi ra ngoài, Mặc Thiên Trần nhỏ giọng nói: “Như Khanh, em cũng đói!”

Đúng là kiếp trước nợ gì em rồi mà! Cúc Như Khanh kéo cửa ra ngoài, đi xuống lầu, canh vẫn còn nóng, anh múc hai chén bưng lên, một chén đưa Mặc Thiên Trần, một chén tự mình uống.
Sau đó, anh cầm chén ra khỏi cửa, Mặc Thiên Trần nói: “Cứ để đây cũng được, sáng mai em dậy sẽ dọn.”
“Em tưởng đây là chuồng heo à! Ăn ngủ đều ở đây sao!” Cúc Như Khanh không nhịn được bốc hỏa.
Nhưng cô muốn tối nay anh ở lại đây, thấy người đàn ông này mặc dù tới, nhưng hỏa khí càng lúc càng lớn, Mặc Thiên Trần nháy mắt nhìn anh, không dám nói gì nữa.
Cúc Như Khanh bưng chén đi ra khỏi phòng, Mặc Thiên Trần lập tức nói: “Như Khanh, em muốn ăn sầu riêng.”
Người đàn ông xoay người đến cạnh giường, một tay cầm hai cái chén, một tay xách cô lên, đi xuống lầu, “Ăn xong rồi về phòng, đây không phải chuồng heo, khắp nơi là mùi đồ ăn.”
Mặc Thiên Trần nằm trên sofa, nhìn Cúc Như Khanh cầm dao bổ sầu riêng, cô hài lòng hưởng thụ, “Sầu riêng làm em đau, em phải ăn nó cho hả giận.”
Cúc Như Khanh vẫn không để ý đến cô, cô đưa anh ăn, anh không ăn.
“Như Khanh, đừng giận em nữa? Hay anh cùng ăn với em đi, ăn rồi sẽ không giận nữa.” Mặc Thiên Trần vừa ăn vừa nói, nói xong mới thấy hai tròng mắt của người đàn ông ngày càng tĩnh mịch, cô mới biết mình vừa nói gì.
Mặt cô đỏ lên, vội vàng cúi đầu ăn sầu riêng, cố dời tầm mắt của mình đi.
Cúc Như Khanh trong lòng tuy giận cũng không còn cách nào, anh ngưng mắt nhìn cô, mặt cô càng ngày càng hồng, anh vẫn không lên tiếng, không có bất kỳ động tác gì.
Kể từ lúc biết cô là mẹ đứa bé, anh và cô không có tiếp xúc da thịt, ngay cả thời gian buổi tối ngủ với nhau cũng rất ít, anh không chủ động muốn cô, cô sẽ không mở miệng, bây giờ mới nghe cô nói, cũng là vô tình lỡ miệng.
không khí chẳng mấy chốc vô cùng trầm mặc, Mặc Thiên Trần thấy anh không nói câu nào, trừ ăn ra cô cũng không biết phải làm gì, cô lắp bắp, “Như Khanh, anh không thích ăn sầu riêng à?”
“Ừ.” Người đàn ông nói giọng mũi trả lời chỉ một chữ, anh biết, Cúc Hoài Cẩn thích ăn.

Nghĩ đến3acon gái, tim anh trở nên mềm nhũn, anh tự tay quệt miếng sầu riêng dính bên miệng cô, “No chưa?”
“No rồi.” cô tròn mắt nhìn anh.
Anh ôm cô lên lầu, đặt cô về giường, còn anh vào phòng tắm.
Mặc Thiên Trần biết tối nay anh sẽ ở đây, lòng cô kích động, thân thể cũng lăn tăn, không cẩn thận chạm đến cái mông, cô đau đến nhe răng trợn mắt, thấy ‘khổ nhục kế’ cũng có tác dụng, nhưng hình như vẫn chưa đủ.
cô biết, anh vẫn rất bảo vệ cô, ít nhất cô có thể lợi dụng điều này xoa dịu cơn giận của anh, đợi đến lúc anh hết giận thì sẽ xin anh cho gặp3acon gái.
cô đang phân vân không biết tối nay có nên xin anh giúp cô luôn không, thì Cúc Như Khanh đã bước ra từ phòng tắm.
Anh tắm xong cả người thơm ngát, đến bên cạnh cô, anh vừa nằm xuống, Mặc Thiên Trần đã gối đầu lên ngực anh, mái tóc đen tán loạn khắp lồng ngực anh, đầu cô khẽ ngẩng lên, sợi tóc nhẹ lay động, phát qua da tay anh làm anh ngứa ngáy khó chịu. Từ khe hở giữa các sợi tóc cô len lén nhìn anh, nếu như bọn họ ngay từ đầu chỉ đơn thuần là được sắp đặt gặp nhau, nhất định cô sẽ thích anh ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng cuối cùng lại vì tầng tầng trở ngại,3acon đường của anh và cô luôn gập ghềnh, không được mấy ngày thuận lợi.
“Như Khanh,3acon gái anh về nước rồi phải không?” cô nhớ anh từng nói,3acon gái anh nghỉ đông sẽ về nước, bây giờ đã là kỳ nghỉ đông rồi.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, “Quan tâm3acon gái anh làm gì?”
Thần sắc cô tối sầm lại, anh thở dài, nói: “Về rồi.”
“Vậy anh có nhiều thời gian cho nó không? Nếu anh không có thời gian, em có thể.” Mặc Thiên Trần xung phong nhận việc.
“Em là gì của anh hả?” Lông mày anh nhảy lên.
“…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Thiên Trần cứng đờ.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “không phải em không muốn làm vợ anh sao, thế thì tại sao anh phải giao3acon gái anh cho em?”
Thấy anh vẫn vì chuyện đó mà để bụng, Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nói, “thật xin lỗi, em biết đã tổn thương anh.”
Cúc Như Khanh không nói lời nào, vừa nghe cô nhắc tới những chuyện này, tim anh lại khẽ đau.
“Vậy anh có thể cho em gặp3acon gái em không?” Mặc Thiên Trần nhắc đến vấn đề.

“Đây là mục đích của em nấu canh cho anh đấy à?” Cúc Như Khanh là kiểu người gì chứ, thoắt cái đã nhìn thấu được cô.
“không phải!” Mặc Thiên Trần lập tức cãi lại, “Lâu rồi không gặp anh, lại thấy anh ngày đêm làm việc vất vả, nên muốn nấu canh bồi dưỡng cho anh thôi.”
Cúc Như Khanh thấy cô gấp đến độ nước mắt muốn rơi nữa, anh buông lỏng giọng, “Làm sao anh tin được em đây?”
“Anh sờ vào tim em xem em có nói dối không?” cô nắm tay anh, đặt lên ngực cô.
Bàn tay dọc theo đụng phải bộ ngực mềm mại của cô, mặt cô đỏ lên, cảm thấy không ổn rồi, người đàn ông bị cô dẫn dắt phát dục, anh cách áo ngủ thoa thoa ngực cô, làm Mặc Thiên Trần ngượng ngùng không thôi…
Mặc Thiên Trần thuận thế bò cả người lên người anh, nhưng không cẩn thận đụng phải cái mông, lập tức đau đến thét lên. Cúc Như Khanh cười, mang cô bỏ lại chỗ cũ, “Em định bò lên ngủ như rùa sao!”
Người đàn ông này? cô đầu đầy vạch đen, cô chủ động, anh lại bác bỏ. Còn nói khó nghe như vậy, dám nói cô là rùa?
Mặc Thiên Trần nằm ngủ bên cạnh anh, mặt hướng về phía anh, anh trừng cô, “Nhìn gì hả? Anh mệt, ngủ thôi.”
cô muốn nói gì đó lại không dám, chỉ chu môi nằm một bên nhìn chằm chằm anh.
“Cuối tuần này anh sẽ đáp ứng nguyện vọng của em.” Anh thấy cô không chịu ngủ.
“thật sao?” cô kích động.
Cúc Như Khanh mở mắt, nói như dội nước lạnh vào mặt cô, “Em muốn xin anh, có phải nên bày tỏ gì đó không?”
Mặc Thiên Trần căng thẳng, cô đón ánh mắt của anh, “Ngày nào em cũng nấu canh cho anh, em không chọc giận anh nữa, sau này chuyện gì cũng nghe anh hết, được không?”
Cúc Như Khanh nhìn cô bộ dạng sợ hãi, đôi mắt hơi đỏ lên, cuối cùng không nhịn được ôm cô vào lòng, trước kia yêu thương cô, bây giờ vẫn thương cô, cô mãi mãi là mẹ của3acon gái anh.
“Trần, tại sao em không thể toàn tâm yêu anh?” Anh than một tiếng.
Mặc Thiên Trần trong nháy mắt chảy nước mắt, cô nằm trong ngực anh, Như Khanh, Như Khanh, em muốn yêu anh, nhưng em sợ yêu anh sẽ là tổn thương anh. Em đã từng tổn thương3acon gái em, em không muốn liên lụy đến anh nữa, Như Khanh, Như Khanh, em sợ, anh biết không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui