Kim Cương Khế Ước


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh xông tới chống đỡ cô ngay cửa, anh như dã thú bị thương phát điên lên, bàn tay to nắm lấy cổ cô.
Nhâm Thần Phong vội vàng ôm Đồng Tâm Nguyện bước tới, “Cúc tiên sinh, buông tay ra!”
“Tránh ra! Đây là chuyện nhà Cúc gia!” Cúc Như Khanh vốn muốn giơ nắm đấm, nhưng thấy Đồng Tâm Nguyện khóc trong ngực Nhâm Thần Phong, mới buông tay.
“Anh không thể tổn thương Thiên Thiên như vậy!” Nhâm Thần Phong nóng nảy.
“cô ấy là người phụ nữ của tôi! Tôi muốn đối xử với cô ấy thế nào là quyền của tôi!” Cúc Như Khanh giận dữ, “Nhâm Thần Phong, anh nên biết, cô ấy là vợ của Cúc Như Khanh tôi! không phải là người phụ nữ của anh!”
“Oa oa oa…” Đứa bé trong ngực Nhâm Thần Phong khóc lớn, càng khóc càng thương tâm!
“Tâm Nguyện… Tâm Nguyện…” Nhâm Thần Phong dù sao cũng là một người đàn ông, hắn tự biết phải dỗ dành đứa trẻ.
Mặc Thiên Trần thấy vậy, cố hết sức đẩy Cúc Như Khanh ra, “Như Khanh, cho em dỗ nó trước… Nó còn nhỏ, nó khóc thương tâm như vậy…”
Cúc Như Khanh đến nghe cũng không chịu, kéo cô vào phòng, khóa trái cửa.
“Như Khanh, anh muốn làm gì? Anh thế này là muốn làm gì?” Mặc Thiên Trần hoảng sợ nhìn anh chằm chằm.
“Tôi muốn làm gì à? cô theo tôi bao lâu rồi, không phải biết rõ tôi muốn làm gì sao?” Cúc Như Khanh hoàn toàn mất lý trí, “cô luôn miệng nói tôi không phải người đàn ông của cô, bây giờ tôi sẽ chứng minh cho cô thấy tôi có phải người đàn ông của cô không!”
Mặc Thiên Trần bất chấp tất cả giùng giằng, “Cúc Như Khanh, anh điên rồi à? Anh mau buông tôi ra! Tôi muốn ra dỗ3acon gái tôi…”

“Tôi điên rồi! Tôi sớm đã điên rồi đó! Tôi bao dung tất cả của cô, nhưng kết quả là thế này đây, cô bảo tôi không điên được sao? Mặc Thiên Trần, cô có gì hơn người chứ? cô có gì hấp dẫn hả? không chính cô cũng nói cô chỉ là ‘hàng cũ’ sao? Vậy cô nói tôi biết, người đàn ông kia chơi cô thế nào?” Cúc Như Khanh chống đỡ cô sau cánh cửa, điên cuồng xé toang quần áo cô.
Mặc Thiên Trần nhìn khí huyết như dã thú của Cúc Như Khanh, cô sợ đàn ông như vậy, người đàn ông tối nay với lần đầu tiên đó đều điên cuồng mất khống chế, “Buông em ra, Như Khanh, Tâm Nguyện vẫn còn ở bên ngoài, van anh…”
Lúc này, Nhâm Thần Phong ở bên ngoài đập cửa, “Thiên Thiên… em sao vậy?”
“Thần Phong, anh đưa Tâm Nguyện đi trước đi! Em tìm mọi người sau.” Mặc Thiên Trần vội vàng nói.
“cô đừng mơ tưởng! Cả đời này tôi muốn cô phải ở bên cạnh tôi, đừng mơ tưởng đến được đâu! Mặc Thiên Trần, cô sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi!” Cúc Như Khanh bực tức quát lên, dùng tay đè cô xuống, phóng thích cường đại, từ sau lưng cô vọt vào…
“A…” không có bất kỳ sự dịu dàng, không có bất kỳ dạo đầu nào, cũng không có bất kỳ sự báo trước nào, người đàn ông trực tiếp xông vào nơi mềm mại nhất của cô, Mặc Thiên Trần trong nháy mắt đau đến quát to lên.
“Thiên Thiên… Thiên Thiên…” Nhâm Thần Phong nghe tiếng quát của cô, vội vàng đứng ngoài cửa gọi, còn Đồng Tâm Nguyện thì khóc ngày càng to.
Mặc Thiên Trần không còn đáp lời được, cô bị người đàn ông phía sau vững vàng chống đỡ ở cửa, dùng hành động bạo lực chưa từng có, lỗ mãng đụng chạm, lần nào cũng cường hãn như vậy, lần nào cũng đều vào rất sâu, khoảng cách giữa các lần đều rất ngắn, đến thở dốc anh cũng không cho cô cơ hội, chỉ phát điên muốn thân thể cô.
cô đau đến sắp chết rồi! Nhưng người đàn ông tuyệt không thương tiếc cô, vì bên trong khô khốc, nên va chạm mang đến bao la bát ngát đau đớn, cô cắn mạnh môi, nhưng vẫn không khống chế được sự đau đớn lan tràn.
“nói cho hắn biết đi! nói cho hắn biết cô làm sao vậy?”
Cúc Như Khanh biết cô đau đến run rẩy, anh không chỉ không khống chế sức lực, mà ngược lại còn gia tăng sức mạnh ra vào, giam cô đến hận không được tránh né, còn anh thì không cho cô đường trốn, vững vàng nắm chiếc mông trắng của cô, dã tính mười phần, giống như3acon thú nhỏ không được thuần phục.
“Đau… Em đau…” Mặc Thiên Trần không nhịn được nức nở nghẹn ngào, anh đụng vào cô, cô đụng vào cửa sau lưng, có thể nói là cô phải chịu đựng đau đớn cả trước mặt và sau lưng, phía trước đầu gối bị đụng đến đau, phía sau người đàn ông cường tráng không ngừng va chạm mông cô, cả nửa người căn bản bị bàn tay anh nắm giữ, người cô tạo thành một góc vuông chín mươi độ, bị anh phát tiết cưỡng bức.
Cúc Như Khanh không để ý đến tiếng gõ cửa của người đàn ông bên ngoài, và cả tiếng khóc của đứa trẻ, anh đưa tay vòng qua trước ngực cô, dùng sức xoa nắn đôi ngực tròn đong đưa của cô, anh không dịu dàng như bình thường, mà giống như kẻ đường đường chính chính xâm lược, tiến hành chiếm đoạt cô, bàn tay to của anh nắm lấy tuyết phong, dùng sức lớn hơn, đau đớn không thua gì lực va chạm sau lưng.
Chỉ là, Mặc Thiên Trần rất nhanh bi ai phát hiện, cho dù Cúc Như Khanh làm thế nào, dù là trực tiếp xâm lược chiếm đoạt cô, cô đều không thể khống chế phản ứng của thân thể với anh, cho dù anh thô bạo với cô, rốt cuộc cô vẫn bị anh chinh phục…

Người đàn ông không khỏi đắc ý nắm cằm cô, cưỡng ép cô xoay đầu lại nhìn anh, “nói! Người đàn ông của cô là ai? Nhâm Thần Phong tốt như vậy sao? hắn có thể làm cô cao triều không? Bình thường hắn chơi cô thế nào? Trước mặt hay phía sau? hắn có mang lại cảm thụ như thế cho cô không?”
Mặc Thiên Trần thừa nhận sự cường đại của anh, ngậm chặt miệng không nói nửa chữ, cho dù cô nói gì, cũng đều là trúng kế nhục nhã của anh, cô cắn chặt môi cố không để tiếng ngâm xướng của mình truyền ra ngoài cửa, cô không muốn dáng vẻ này bị Thần Phong biết, huống chi ngoài cửa còn có một đứa trẻ đang khóc!
Tâm tư cô làm sao qua mắt được anh! Cúc Như Khanh giọng nói lạnh lùng cười một cách hung ác, “Kêu lên cho tôi! Để người đàn ông đứng ngoài kia biết cô là loại người gì! Để hắn biết cô ở trong này nằm dưới người tôi cầu hoan như thế nào! Để3acon gái cô biết nó có một người mẹ phóng đãng ra sao!”
“không!” Mặc Thiên Trần lắc đầu cầu xin, “Tôi chỉ là ‘hàng cũ’ không đáng chào đón, anh cần gì đối xử với tôi như vậy!”
Cúc Như Khanh tiến lại gần mặt cô, giọng nói khàn khàn, “Nếu đã là hàng xài rồi, thế thì cô cũng biết đàn ông thích phụ nữ làm gì nhất đúng không? Hôn nhân giữa tôi và cô vẫn còn thời hiệu, bây giờ cô vẫn là người đàn bà của tôi, tôi có chơi chết cô, cũng không ai dám nói dù chỉ là nửa chữ ‘không’! Lúc phụ nữ tiếp nhận đàn ông, nếu tỏ ra vui sướng, đàn ông mới càng thích! Nếu cô không phải là đồ đàn bà dâm đãng, vì sao bị tôi cưỡng bức vẫn có thể có phản ứng hả?”
Mặc Thiên Trần bị anh nói xấu hổ đến một chữ cũng không đáp được, tròng mắt đầy lệ, môi cũng tự cắn đến tróc da, nhưng một tiếng cũng không đáp trả, mặc kệ người đàn ông vừa nói những lời cực kỳ xấu hổ, vừa làm động tác xấu hổ nhất.
sự quật cường của cô không làm anh lùi bước, anh cười lạnh một tiếng, vẫn ôm lấy cô rong ruỗi, một bàn tay dời đến nơi hai người kết hợp, dính lấy chất lỏng tràn ra của cô, sau đó đưa đến trước mắt cô, Mặc Thiên Trần ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, người đàn ông lại bôi lên bờ môi cô, sau lưng thúc mạnh một cái làm cái miệng nhỏ nhắn của cô phải mở ra, thừa dịp đó ngón tay của đi vào.
“Ư ư ư…” Đầu lưỡi của cô bị buộc phải liếm mùi vị của mình, sắc mặt cô hồng như ánh nắng buổi chiều, mùi vị này không chỉ là của cô, mà còn có của anh.
“Ngon không?” Người đàn ông vương môi, liếm liếm làn môi của cô, còn ngón tay xấu xa ra vào trong cái miệng nhỏ của cô, tần số ra vào và lực đạo cũng giống như sự va chạm sau lưng…
Mặc Thiên Trần ngượng ngùng tiếp nhận kỹ xảo của anh, bắt đầu thốt ra thanh âm…
Cúc Như Khanh nghe được ngoài cửa bắt đầu yên lặng, nhưng anh biết, Nhâm Thần Phong vẫn chưa đi.
Anh dùng kỹ xảo cao nhất, đưa cô đến đỉnh điểm thì lại lui ra ngoài, sau đó đôi tay phủ lên nơi mềm mại nhất của cô, không cho cô thỏa mãn tuyệt đối, sẽ giống như3acon thú nhỏ nức nở.
“Như Khanh… Như Khanh…”
“nói cô muốn tôi!” Người đàn ông lạnh giọng hạ lệnh.

“Ư ư…” cô cảm giác cứ như trực tiếp rơi từ trên mây cao nghìn trượng xuống đất, tất cả giác quan như muốn rộng mở, cô chỉ nghĩ đến loại cảm giác kia, cô lắc lư cái mông trắng bị va chạm đến đỏ lên, “Cầu xin anh!”
“Lớn tiếng lên! Gọi tên tôi!” Cúc Như Khanh mặc dù bị loại xúc cảm thị giác này làm chấn động, nhưng sự tức giận từ tận trong lòng vẫn chưa tan biến theo cuộc hoan ái này.
Mặc Thiên Trần bị anh trêu chọc, nhưng vẫn chưa được thỏa mãn, cô không nhịn được gào lên, “Như Khanh, cầu xin anh cho em! Cầu xin anh cho em! Cho em!!”
Cúc Như Khanh bắt lấy hông cô, anh ngồi xuống sàn nhà, ra lệnh cho cô, “Ngồi xuống!”
Mặc Thiên Trần hai chân như nhũn ra, cố mấy lần vẫn không ngồi được, cô muốn xoay người ngồi đối diện với anh, nhưng người đàn ông vô tình nói: “Hai chân hướng về phía cửa còn lưng đưa về phía tôi ngồi xuống!”
Mặc dù chỉ cách một cánh cửa, nhưng Mặc Thiên Trần vẫn bị dọa sợ muốn chạy trốn, cô không muốn ngồi ở tư thế này, Cúc Như Khanh một tay nắm eo nhỏ của cô, trực tiếp đi vào, bên trong vẫn vừa trơn vừa non, nhưng anh lại trở nên lớn hơn mạnh hơn, chọc cô phải thét lên…
Ngoài cửa, Nhâm Thần Phong ôm Đồng Tâm Nguyện đang ngủ thiếp đi vì khóc mệt, hắn giống như một bức tượng điêu khắc đứng đó, nghe Mặc Thiên Trần ở trong phòng từ la khóc biến thành thanh âm rên rỉ.
“Như Khanh, em yêu anh… Em yêu anh… Anh nhẹ một chút…”
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gò má Nhâm Thần Phong, cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hoan ái nam nữ, chỉ còn lại tiếng người phụ nữ lặp lại không biết bao nhiều lần câu nói em yêu anh.
Mặc Thiên Trần bị Cúc Như Khanh cường thế áp bức, đã không còn biết mình đang nói gì, anh không cho cô cầu xin tha thứ, anh chỉ cho cô nói “Em yêu anh!”. Anh chỉ cho cô gọi tên anh, lần nào cũng gọi, không biết bao nhiêu lần phải nói chỉ thích anh…
ngực anh dán vào lưng cô, ôm cả thân thể nhỏ bé của cô vào ngực, cặp chân dài trắng tuyết như hai sợi dây lượn quanh đùi anh, hai tay anh nắm hông cô, không cho phép cô ngừng động tác, bắt cô phải đắm chìm trong thế giới của anh bằng tất cả giác quan.
“Mặc Thiên Trần, nhớ kỹ cho tôi! không cần biết trong lòng cô có ai, tính mạng của cô nằm trong tay tôi, cô chỉ có thể nhớ đến tôi!” Anh bá đạo cắn vào tai cô, ngón tay trượt đến nơi hai người kết hợp, “Tôi không cần biết cô sinh3acon cho tên đàn ông nào, thân thể của cô, chỉ có tôi mới được hưởng dụng…” g �g��� �σ �� không dễ dàng biến mất, tình thân là vĩnh hằng, mãi mãi không thể thay đổi.”
Cúc Như Khanh đối mặt với Mặc Thiên Trần lạnh lùng và cái cô gọi là tình thân máu mủ, anh chỉ không tin vào mắt mình, lần nào cô cũng thề son sắt với anh, sau khi thề xong thì lại tấu lên một khúc nhạc phản bội, lần này, còn trực tiếp thăng cấp sự phản bội, dám ở ngoài chung hưởng gia đình với người đàn ông khác.
Mặc Thiên Trần nhìn Đồng Tâm Nguyện trong ngực vẫn khóc không ngừng, cô nhẹ giọng dụ dỗ cô bé, “Tâm Nguyện, ngoan… Mẹ thực xin lỗi3acon, lâu như vậy mới đưa3acon về, về sau mẹ nhất định sẽ thương3acon, yêu3acon, cưng chiều3acon…”
Cúc Như Khanh trực tiếp hóa đá tại chỗ, năng lực suy luận của anh cũng bắt đầu vỡ thành từng mảnh, anh nghe Mặc Thiên Trần dỗ dành thủ thỉ thù thì với đứa bé, câu nào anh nghe, cũng thành lời nói chói tai, từng lời từng chữ như kim nhọn đâm sâu vào lòng anh, máu tươi không ngừng tràn…
“Mặc Thiên Trần, lập tức trở về với tôi!” Cúc Như Khanh một tay giữ cổ tay cô.

Mặc Thiên Trần một tay ôm Tâm Nguyện, dù sao sức cô cũng yếu, lại bị Cúc Như Khanh dùng lực kéo, nhất thời mất thăng bằng, vội vàng nói: “Thần Phong, đưa Tâm Nguyện đi trước đi!”
Nhâm Thần Phong ôm Đồng Tâm Nguyện, trong ánh mắt không hề mừng rỡ, mà đau thương nhàn nhạt, “Thiên Thiên…”
“Em biết! Thần Phong, em biết!” Mặc Thiên Trần lập tức cắt đứt lời hắn, “Để em nói rõ với Như Khanh, sau đó chúng ta lại sống hạnh phúc, được không?”
Nhâm Thần Phong nhẹ nhàng dỗ Đồng Tâm Nguyện đang không ngừng khóc, “Được, Thiên Thiên, anh và Tâm Nguyện chờ em.”
Mặc Thiên Trần không thoát được Cúc Như Khanh, nhìn anh chằm chằm, “Như Khanh, buông em ra! Em có chuyện muốn nói!”
“nói!” Cúc Như Khanh buông ra một từ, lãnh nhược băng sương.
*Lãnh nhược băng sương: lạnh lùng như băng.
“Như Khanh, em tự biết thân biết phận, trước khi lấy anh em đã có3acon gái, vì một trăm vạn, em bán tử cung của mình, những năm gần đây em vẫn không ngừng tìm kiếm3acon gái, mãi đến bây giờ, em mới tìm được người đàn ông năm đó chính là Thần Phong, còn Tâm Nguyện nuôi nhờ ở Đồng gia chính là3acon gái em, nên em quyết định trở về với Thần Phong, muốn cho3acon gái em một gia đình hoàn chỉnh. Còn anh, đừng nên cưới một người là ‘hàng cũ’ như em, đừng nên muốn cùng người như em đi đến tận cùng, vượt ra khỏi khế ước hôn nhân.” Mặc Thiên Trần nói thật.
Cúc Như Khanh càng nghe tâm càng lạnh, “Hàng cũ? cô nói cô là ‘hàng cũ’? Tại sao lúc cô gả cho tôi không nói cho tôi biết?”
“Vì lúc đó anh ép em phải lấy anh, hơn nữa chuyện này ảnh hưởng đến sự sinh tồn của Mặc gia, ảnh hưởng đến mẹ em, em chỉ còn cách che giấu anh, vốn muốn tìm cơ hội thích hợp nói cho anh biết, hôm nay em muốn anh thấy được bọn em một nhà hòa thuận vui vẻ, đây chính là cơ hội tốt nhất.” Mặc Thiên Trần lúc này suy nghĩ dường như đặc biệt sáng suốt.
“Vậy cô không sợ bây giờ tôi biết rồi thì ảnh hưởng đến sự sinh tồn của Mặc gia sao? cô làm như vậy không sợ mẹ cô bị tức đến bệnh cũ tái phát sao?” Cúc Như Khanh cực kỳ tức giận hỏi cô.
Mặc Thiên Trần liếc mắt nhìn anh, thấy anh giận đến toàn thân phát run, cô hơi trầm ngâm nói, “Em sợ chứ. Nhưng em biết, phàm là người đã làm sai, phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Huống chi bây giờ em đã tìm được3acon gái, em có thể bù đắp tình thương của người mẹ cho3acon gái mình, huống chi em cũng là một người mẹ, mẹ sẽ tha thứ tất cả lỗi lầm của3acon mình…”
“Đủ rồi!” Cúc Như Khanh hét lớn, ánh mắt anh nổi lên máu đỏ, bàn tay to đang nắm cô cũng đặc biệt run rẩy, Mặc Thiên Trần bị anh nắm chặt đến đau, cứ như là anh đang có ý muốn xé nát cô ra, “Tôi hỏi cô lần nữa, có trở về với tôi không?”
Mặc Thiên Trần tránh ánh mắt của anh, “Nơi này chính là nhà tôi, có người đàn ông của tôi, còn có3acon gái tôi…”
“Người đàn ông của cô? Người đàn ông của cô chỉ có tôi thôi!” Cúc Như Khanh cắt đứt lời cô, “Mặc Thiên Trần, người đàn ông của cô chỉ là tôi thôi! Phải là tôi!”
“Đứa bé kia chẳng qua là cô tìm cách lừa mình dối người thôi!” Cúc Như Khanh kéo tay cô, dắt thẳng đến phòng riêng của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui