Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần thấy hắn vui vẻ, dường như trong cuộc đời hắn chỉ có cô, còn cô, lại tựa hồ cách hắn ngày càng xa, cô rất muốn ở bên cạnh Nhâm Thần Phong, không cần biết cuộc đời hắn còn bao lâu, cô cảm thấy cô không thể bỏ mặc anh.
“Em nguyện ý, Thần Phong.” cô gật đầu.
Hai người vui vẻ trở lại bệnh viện, Nhâm Thần Phong chấp nhận tiếp tục trị liệu, Nhâm Thần Vũ vừa thấy em trai quay về, ôm hắn không buông, “Thần Phong… Thần Phong… em về rồi, lần sau không được dọa chị như thế nữa…”
Đồng Tâm Ấn vẫn duy trì ánh mắt đối địch với Mặc Thiên Trần, Đồng Thọ Tề làm quan nhiều năm, cho dù trong lòng không thích Mặc Thiên Trần, cũng không biểu hiện ra mặt, ông gật đầu với Mặc Thiên Trần coi như chào hỏi.
“Cậu…” Đồng Tâm Nguyện sải bước chấn ngắn ngủn chạy đến, Nhâm Thần Phong ôm cô bé lên, hôn lên gò má cô.
Mặc Thiên Trần thấy Đồng Tâm Nguyện lại nhớ đến3acon gái mình, không nhịn được dùng ánh mắt ngưỡng mộ thương yên đặt lên người Đồng Tâm Nguyện, Nhâm Thần Phong hiểu tâm tư cô, hắn ôm Đồng Tâm Nguyện đến trước mặt Mặc Thiên Trần, “Tâm Nguyện, gọi dì đi.”
“Chào dì, cảm ơn dì đưa cậu3acon về…” Đồng Tâm Nguyện lau nước mắt đã khóc lem hết mặt.
Mặc Thiên Trần ôm Đồng Tâm Nguyện vào ngực, nhất thời cảm động không nói nên lời, Nhâm Thần Phong nhìn Nhâm Thần Vũ, “Chị hai, để Tâm Nguyện ở cùng em mấy ngày, được không?”
“Chỉ cần em thích, thì sao cũng được.” Nhâm Thần Vũ gật đầu.
Sau khi người nhà Đồng Thọ Tề ra về, Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần và Đồng Tâm Nguyện ở cùng nhau, Mặc Thiên Trần đột nhiên cảm thấy như thế này giống một nhà ba người thật tốt.
Tối đó, Nhâm Thần Phong ngủ trên giường bệnh, Mặc Thiên Trần và Đồng Tâm Nguyện ngủ trên một giường khác, Mặc Thiên Trần chưa từng ôm đứa bé gái nào ngủ, giờ phút này xúc động đến không an giấc.
Khuya đó, Cúc Như Khanh vẫn còn ở công ty làm việc, phóng túng cả tuần lễ, rốt cuộc mọi thứ cũng trở lại quỹ đạo.
Dương Mi gọi điện đến, “Tiên sinh, đại tiểu thư thi xong rồi, chúng tôi lập tức chuẩn bị về nước.”
Cúc Như Khanh khóe môi tươi cười, “Được, Hoài Cẩn đâu?”
“Ba, ba vẫn còn làm thêm giờ phải không?” Thanh âm non nớt của Cúc Hoài Cẩn truyền đến, “Ba thật vất va a! Chờ3acon về rồi,3acon gái giúp ba làm thêm giờ được không?”
Cúc Như Khanh nụ cười không ngừng mở rộng, anh thường xuyên nghĩ, Cúc Hoài Cẩn thông minh lại đáng yêu, rất biết cách nói chuyện, luôn sưởi ấm lòng anh, tính cách của nó có phải là di truyền từ mẹ nó không?
nói chuyện điện thoại với3acon gái xong, Cúc Như Khanh lại làm việc thêm một lát, rồi mới trở về biệt thự, nhưng không thấy Mặc Thiên Trần đâu.
Anh nghĩ, trải qua mấy ngày hai người tình cảm nồng ấm, cô sẽ không gây ra chuyện gì đâu! Có lẽ chỉ là tăng ca, nên không về đây thôi.
Liên tiếp ba ngày sau đó, Cúc Như Khanh vẫn không thấy Mặc Thiên Trần về nhà, trong lòng bắt đầu bất an, tan việc, anh đến căn hộ Mặc Thiên Trần thuê, lại nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền ra.
Đồng Tâm Nguyện không chịu ở bệnh viện, Mặc Thiên Trần đành đưa cô bé về nhà, chăm sóc như3acon gái mình, Nhâm Thần Phong cũng xuất viện, bác sĩ nói sức khỏe hắn rất ổn, nếu thấy khó chịu có thể đến tái khám, đây đối với Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần, đều là chuyện tốt.
Hôm nay bọn họ ở căn hộ của Mặc Thiên Trần chơi đùa, Nhâm Thần Phong phụ trách nấu cơm làm đồ ăn, Đồng Tâm Nguyện và Mặc Thiên Trần vui vẻ vẽ tranh, xem TV, chơi ghép hình.
Cúc Như Khanh đẩy cửa phòng ra, chính là nhìn thấy bức tranh đó.
“Như Khanh, anh đến rồi!” Mặc Thiên Trần thấy khuôn mặt anh lãnh khốc, mấy ngày nay cô không về biệt thự, cũng không gọi cho anh, vẻ mặt anh như vậy cô hiểu được.
Cúc Như Khanh lạnh lùng nói: “Em làm gì ở đây!”
“Em và đứa bé cùng ở đây!” Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt.
Cúc Như Khanh nhìn người đàn ông trong bếp, anh đi lến trước, xách Đồng Tâm Nguyện ra khỏi ngực cô, “Mặc Thiên Trần, em làm tôi quá thất vọng!”
“Anh đừng động đến3acon gái em!” Mặc Thiên Trần vội vàng đoạt Đồng Tâm Nguyện lại.
“3acon gái của em?” Cúc Như Khanh nhìn cô chằm chằm,3acon gái của Đồng Thọ Tề và Nhâm Thần Vũ thành3acon gái cô hồi nào vậy?
“Phải!3acon gái của em.” Mặc Thiên Trần giấu Đồng Tâm Nguyện ra sau.
Nhâm Thần Phong bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra, “Thiên Thiên, Tâm Nguyện, ăn cơm!” hắn thấy Cúc Như Khanh đang giận không thể nuốt được thì vội vàng buông đồ ăn trong tay ra, chạy tới, “Thiên Thiên, sao vậy?”
Mặc Thiên Trần nắm tay Nhâm Thần Phong, rồi ôm Đồng Tâm Nguyện, “Như Khanh, anh thấy rồi đó! Thần Phong chính là người đàn ông trước kia của em, còn Tâm Nguyện chính là3acon gái em, chuyện em muốn nói với anh, chính là chuyện này.”
Nhâm Thần Phong không ngờ Mặc Thiên Trần lại nói vậy, hắn trầm mặc không nói gì, còn Đồng Tâm Nguyện bị dáng vẻ lãnh khốc như băng của Cúc Như Khanh dọa sợ tới mức khóc toáng lên, Mặc Thiên Trần dỗ dành, “Tâm Nguyện, ngoan, đừng khóc…”
Cúc Như Khanh giận giữ quát: “cô muốn nói với tôi chuyện này?”
“Đúng vậy!” Mặc Thiên Trần mặc dù chột dạ, nhưng vẫn đáp lời anh.
Trong tíc tắc Cúc Như Khanh cảm thấy, tất cả những gì anh làm, bây giờ nhìn lại thật giống như trò cười, anh nguyện ý thật lòng chờ cô, anh từng cho là mình đã nắm được tất cả trong lòng bàn tay, không ngờ Mặc Thiên Trần lại lừa anh. Anh vẫn cho là cô tinh khiết thiện lương, không ngờ cô vẫn có thể làm ra chuyện như vậy? Anh cho là cô vẫn cần anh bảo vệ, không ngờ anh bị cô đùa bỡn! Anh đợi cô về nhà, cô lại ở đây chung sống với người đàn ông khác và3acon gái!
Tay anh nắm thành quyền, nhìn sang Nhâm Thần Phong đang đứng bên cạnh, rồi nhìn Đồng Tâm Nguyện không ngừng khóc, cô bé rúc vào ngực Mặc Thiên Trần, khóc đến thở không ra hơi, khó trách Mặc Thiên Trần đối với cô bé này vô cùng khác thường, thì ra giữa bọn họ có mối quan hệ to lớn đến vậy!
“Mặc Thiên Trần, cô mang chân tình của tôi vứt ở đâu hả?” Cúc Như Khanh chưa từng tức giận như vậy!
Mặc Thiên Trần hờ hững nói: “Như Khanh, chân tình có lớn hơn nữa, cũng không thể so được với tình thân máu mủ, ruột thịt là gì, là thứ không dễ dàng biến mất, tình thân là vĩnh hằng, mãi mãi không thể thay đổi.”
Cúc Như Khanh đối mặt với Mặc Thiên Trần lạnh lùng và cái cô gọi là tình thân máu mủ, anh chỉ không tin vào mắt mình, lần nào cô cũng thề son sắt với anh, sau khi thề xong thì lại tấu lên một khúc nhạc phản bội, lần này, còn trực tiếp thăng cấp sự phản bội, dám ở ngoài chung hưởng gia đình với người đàn ông khác.
Mặc Thiên Trần nhìn Đồng Tâm Nguyện trong ngực vẫn khóc không ngừng, cô nhẹ giọng dụ dỗ cô bé, “Tâm Nguyện, ngoan… Mẹ thực xin lỗi3acon, lâu như vậy mới đưa3acon về, về sau mẹ nhất định sẽ thương3acon, yêu3acon, cưng chiều3acon…”
Cúc Như Khanh trực tiếp hóa đá tại chỗ, năng lực suy luận của anh cũng bắt đầu vỡ thành từng mảnh, anh nghe Mặc Thiên Trần dỗ dành thủ thỉ thù thì với đứa bé, câu nào anh nghe, cũng thành lời nói chói tai, từng lời từng chữ như kim nhọn đâm sâu vào lòng anh, máu tươi không ngừng tràn…
“Mặc Thiên Trần, lập tức trở về với tôi!” Cúc Như Khanh một tay giữ cổ tay cô.
Mặc Thiên Trần một tay ôm Tâm Nguyện, dù sao sức cô cũng yếu, lại bị Cúc Như Khanh dùng lực kéo, nhất thời mất thăng bằng, vội vàng nói: “Thần Phong, đưa Tâm Nguyện đi trước đi!”
Nhâm Thần Phong ôm Đồng Tâm Nguyện, trong ánh mắt không hề mừng rỡ, mà đau thương nhàn nhạt, “Thiên Thiên…”
“Em biết! Thần Phong, em biết!” Mặc Thiên Trần lập tức cắt đứt lời hắn, “Để em nói rõ với Như Khanh, sau đó chúng ta lại sống hạnh phúc, được không?”
Nhâm Thần Phong nhẹ nhàng dỗ Đồng Tâm Nguyện đang không ngừng khóc, “Được, Thiên Thiên, anh và Tâm Nguyện chờ em.”
Mặc Thiên Trần không thoát được Cúc Như Khanh, nhìn anh chằm chằm, “Như Khanh, buông em ra! Em có chuyện muốn nói!”
“nói!” Cúc Như Khanh buông ra một từ, lãnh nhược băng sương.
*Lãnh nhược băng sương: lạnh lùng như băng.
“Như Khanh, em tự biết thân biết phận, trước khi lấy anh em đã có3acon gái, vì một trăm vạn, em bán tử cung của mình, những năm gần đây em vẫn không ngừng tìm kiếm3acon gái, mãi đến bây giờ, em mới tìm được người đàn ông năm đó chính là Thần Phong, còn Tâm Nguyện nuôi nhờ ở Đồng gia chính là3acon gái em, nên em quyết định trở về với Thần Phong, muốn cho3acon gái em một gia đình hoàn chỉnh. Còn anh, đừng nên cưới một người là ‘hàng cũ’ như em, đừng nên muốn cùng người như em đi đến tận cùng, vượt ra khỏi khế ước hôn nhân.” Mặc Thiên Trần nói thật.
Cúc Như Khanh càng nghe tâm càng lạnh, “Hàng cũ? cô nói cô là ‘hàng cũ’? Tại sao lúc cô gả cho tôi không nói cho tôi biết?”
“Vì lúc đó anh ép em phải lấy anh, hơn nữa chuyện này ảnh hưởng đến sự sinh tồn của Mặc gia, ảnh hưởng đến mẹ em, em chỉ còn cách che giấu anh, vốn muốn tìm cơ hội thích hợp nói cho anh biết, hôm nay em muốn anh thấy được bọn em một nhà hòa thuận vui vẻ, đây chính là cơ hội tốt nhất.” Mặc Thiên Trần lúc này suy nghĩ dường như đặc biệt sáng suốt.
“Vậy cô không sợ bây giờ tôi biết rồi thì ảnh hưởng đến sự sinh tồn của Mặc gia sao? cô làm như vậy không sợ mẹ cô bị tức đến bệnh cũ tái phát sao?” Cúc Như Khanh cực kỳ tức giận hỏi cô.
Mặc Thiên Trần liếc mắt nhìn anh, thấy anh giận đến toàn thân phát run, cô hơi trầm ngâm nói, “Em sợ chứ. Nhưng em biết, phàm là người đã làm sai, phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Huống chi bây giờ em đã tìm được3acon gái, em có thể bù đắp tình thương của người mẹ cho3acon gái mình, huống chi em cũng là một người mẹ, mẹ sẽ tha thứ tất cả lỗi lầm của3acon mình…”
“Đủ rồi!” Cúc Như Khanh hét lớn, ánh mắt anh nổi lên máu đỏ, bàn tay to đang nắm cô cũng đặc biệt run rẩy, Mặc Thiên Trần bị anh nắm chặt đến đau, cứ như là anh đang có ý muốn xé nát cô ra, “Tôi hỏi cô lần nữa, có trở về với tôi không?”
Mặc Thiên Trần tránh ánh mắt của anh, “Nơi này chính là nhà tôi, có người đàn ông của tôi, còn có3acon gái tôi…”
“Người đàn ông của cô? Người đàn ông của cô chỉ có tôi thôi!” Cúc Như Khanh cắt đứt lời cô, “Mặc Thiên Trần, người đàn ông của cô chỉ là tôi thôi! Phải là tôi!”
“Đứa bé kia chẳng qua là cô tìm cách lừa mình dối người thôi!” Cúc Như Khanh kéo tay cô, dắt thẳng đến phòng riêng của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...