Beta: Nghi Phương
Mặc Thiên Trần chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm: “Vì mẹ, tôi đã tổn thương Nhâm Thần Phong, tổn thương cả người thân của tôi là chị Vũ, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi tự làm tự chịu. cô không thể dùng chuyện này uy hiếp người khác, nếu cô thực có can đảm khiến mẹ tôi tức giận, Chu Tiểu Kiều, tôi nhất khiến cả nhà họ Chu hậu táng theo cô. cô đã dùng phương pháp ti tiện nhất đối đãi tôi, ép tôi đến đường cùng, phải tìm đường sống trong cõi chết, kết cục thế nào, cứ chờ xem. Giữa tôi và cô không còn gì để nói nữa.”
Mặc Thiên Trần nói xong xoay người bỏ đi, Chu Tiểu Kiều ánh mắt ác liệt, la với theo: “Mặc Thiên Trần, trước mặt tôi cô dám giễu võ giương oai sao? cô còn quá non nớt!”
Chu Tiểu Kiều thấy không thể uy hiếp được Mặc Thiên Trần, tức giận đi về phía xe của mình đang đậu gần đó, nhưng chưa kịp đến cạnh xe đã bất ngờ bị một người đàn ông ôm chặt từ phía sau, kéo đến bãi cỏ công viên.
“Nhâm Thần Phong…” Chu Tiểu Kiều không ngờ Nhâm Thần Phong cũng có mặt ở đây, “Buông tôi ra, anh đang làm gì vậy?”
Nhâm Thần Phong đôi tay bóp chặt cổ Chu Tiểu Kiều “Tôi đã từng cảnh cáo cô, nếu còn dám động đến Thiên Thiên, tôi sẽ giết cô…”
Chu Tiểu Kiều chưa từng nghĩ đến, một người dịu dàng, ôn hòa như ngọc, dù vui hay buồn cũng không thể hiện ra mặt, căn bản không thể dùng lời lẽ bình thường để hình dung, người đàn ông thanh tao, nụ cười ẩn ẩn như gió xuân, phiêu diêu tự tại như thần tiên, không dính bụi trần, lại có thể ngay ban ngày ban mặt muốn giết người…
“Nhâm Thần Phong, anh giết tôi, anh cũng phải đền mạng…” Chu Tiểu Kiều hô hấp ngày càng khó khăn, cố đá chân cào tay anh.
Đáp lại cô là nụ cười lạnh lùng của Nhâm Thần Phong: “Tôi muốn đền mạng cho cô đây!”
“Anh…” Chu Tiểu Kiều biết Nhâm Thần Phong đã hoàn toàn điên rồi, thừa dịp còn chút hơi sức, hét lớn: “Cứu mạng…cứu mạng a……..Cứu mạng…..A…..”
đang chuẩn bị lái xe đi, Mặc Thiên Trần nghe được tiếng kêu cứu của Chu Tiểu Kiều, lúc đầu còn tưởng mình nghe lầm, sau đó thấy rất nhiều người chạy đến công viên, tuy cô rất hận Chu Tiều Kiều vì hết lần này đến lần khác uy hiếp cô, nhưng mạng người quan trọng, cô theo sóng người cùng chạy tới cứu.
Mặc Thiên Trần từ xa đã nhìn thấy thân ảnh Nhâm Thần Phong, cô tăng nhanh cước bộ chạy lên phía trước đám người, rồi giương mắt nhìn Nhâm Thần Phong đang cố bóp chết Chu Tiểu Kiều, nhất thời hoảng hồn, “Thần Phong, anh mau buông cô ấy ra!”
Chu Tiểu Kiều tay chân đã không còn sức, cả người buông xuôi, cô dùng ánh mắt hư nhược cầu cứu Mặc Thiên Trần, nhưng Nhâm Thần Phong to lớn, sức mạnh dọa người, anh gắt gao bóp chặt Chu Tiểu Kiều không buông, mặc ấy thanh niên đang cố gắng ngăn cản và kéo tay anh ra.
Mặc kệ những người khác đang cố sức đánh kéo anh ra, anh chính là gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Chu Tiểu Kiều, đôi tay đặt trên cổ không chút dấu hiệu nào muốn buông ra. Mặc Thiên Trần cuống quít lên, kéo những thanh niên kia ra, “Đừng đánh…..Đừng đánh….Thần Phong, buông tay….”
một người trong nhóm thanh niên vì muốn cứu người, đẩy ngã Mặc Thiên Trần, một thanh niên khác cầm lấy một cành cây khô, đánh vào hông Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần vội vàng nhào tới chắn cho anh, mắt thấy cây khô sắp đánh tới người Mặc Thiên Trần, Trần Tiêu vốn đi theo phía sau cô, chạy vọt tới, sử dụng vài ba quyền cước hất tung mấy thanh niên đang vây quanh cô, quần chúng vây xem không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bọn họ thấy không giúp được liền vội báo cảnh sát.
“Thần Phong, Thần Phong…. Đừng kích động….” Mặc Thiên Trần vừa khóc, vừa ôm chặt lấy hông Nhâm Thần Phong, “Anh mau buông tay ra, Thần Phong….Thần Phong….”
Nước mắt của cô thấm ướt lưng áo anh, Nhâm Thần Phong cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ sau lưng, dần dần buông Chu Tiểu Kiều ra, sau đó chán nản ngã xuống cỏ, Mặc Thiên Trần cũng ngã xuống.
Chu Tiểu Kiều sau khi thoát chết, đang nằm trên cỏ thở hổn hển, nhìn bầu trời xanh với những áng mây trắng. (Beta: Lãng mạn dữ ò.ó)
“Thần Phong, anh làm gì ở đây?” Mặc Thiên Trần vội vàng ngồi dậy, đỡ Nhâm Thần Phong, “Anh có bị thương ở đâu không?”
“Thiên Thiên, em quay lại làm gì?” Nhâm Thần Phong nhẹ nhàng nói, thái độ hoàn toàn ngược lại với vẻ điên cuồng muốn giết người lúc nãy.
Mặc Thiên Trần trong nháy mắt hiểu được, cô khóc rống thất thanh, “Anh biết mình đang làm gì không?”
Nhâm Thần Phong lắc đầu, “Anh không yên tâm, sau đó lại thấy Chu Tiểu Kiều đang ức hiếp em, vì vậy anh….”
“thật xin lỗi, Thần Phong….. thật xin lỗi, là em liên lụy tới anh….” Mặc Thiên Trần dùng tay che mặt, Nhâm Thần Phong vì cô mà muốn giết chết Chu Tiểu Kiều, Mặc Thiên Trần cô là cái gì chứ? Nếu hôm nay Nhâm Thần Phong phạm phải tội giết người, cô cả đời cũng không chuộc nổi tội lỗi này.
Nhâm Thần Phong nhẹ nhàng nhìn cô, trong ánh mắt là nỗi đau đớn sâu sắc, anh lẳng lặng ngồi trên cỏ, giống như sáu năm trước, dưới bầu trời xanh với vài áng mây trắng trôi trên đỉnh đầu, gió nhẹ nhàng thổi, Mặc Thiên Trần cũng ngồi bên cạnh anh. Chỉ là thời gian đã thay đổi, lòng người cũng đổi thay, khi đó là hạnh phúc, lúc này là thương tâm.
Ngay lúc đó, cảnh sát đến, Chu Tiểu Kiều nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần cũng phải về sở cảnh sát phối hợp điều tra. Sau khi cho lời khai, Trần Tiêu đến xác nhận thân phận của Mặc Thiên Trần, cho thấy Mặc Thiên Trần vô can, nên cảnh sát chỉ dẫn Nhâm Thần Phong đi.
“Chuyện này đều do tôi, tôi sẽ cùng đi với Thần Phong, gánh chịu hậu quả.” Mặc Thiên Trần đẩy Trần Tiêu ra, đi theo Nhâm Thần Phong.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia biết sẽ tức giận đấy!” Trần Tiêu đuổi theo vội vàng nhỏ giọng.
Nhâm Thần Phong cũng nhẹ giọng khuyên: “Thiên Thiên, về nhà đi. Chuyện này không liên quan tới em, là tự anh gây ra.”
Mặc Thiên Trần nhìn Trần Tiêu: “Như Khanh có chuyện quan trọng phải làm, chuyện nhỏ như vậy không cần làm phiền anh ấy, tôi sẽ giải quyết.” Sau khi nói xong, lại nói với Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Trần Tiêu bất đắc dĩ, đành phải theo Mặc Thiên Trần cùng về sở cảnh sát, Nhâm Thần Phong luôn miệng nói rằng anh chính là kẻ muốn bóp chết Chu Tiểu Kiều, những người khác không liên quan, là tự mình anh muốn bóp chết cô ả.
Vì Chu Tiểu Kiều tỉnh lại không chịu nói lời nào, cảnh sát lại bắt giữ Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần dĩ nhiên cũng không chịu đi. Bây giờ cũng đã mười giờ đêm, Trần Tiêu đành phải gọi điện cho anh trai Trần Ích, nói bọn họ đang ở cục cảnh sát, Trần Ích vừa nghe, biết lúc này Cúc Như Khanh tâm tình không tốt, vội vàng tìm Khang Hạo thương lượng, Khang Hạo hỏi lại Trần Tiêu tình hình đại khái, sau đó gõ cửa phòng làm việc Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh đang nghiên cứu bằng chứng nắm giữ trong tay, suy nghĩ về cái chết của cha năm đó, lại nghe được Khang Hạo nói thế. Nhớ lại lúc sáng, khi anh rời nhà, cảm giác vòng ôm ấm áp của cô có chút lạ, anh buông hồ sơ xuống, sau đó hỏi: “Chuyện gì?”
Khang Hạo lập tức nói: “Thiếu phu nhân ở sở cảnh sát….” Sau đó kể đại khái tình hình Trần Tiêu thấy ở công viên, một bên hắn nói, một bên Cúc Như Khanh nghe đến tên Nhâm Thần Phong, sắc mặt đại biến, càng ngày càng khó coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...