Edit : BẠCH DƯƠNG
Beta : Nghi Phương
Nhưng rất nhanh, Khang Hạo nói: “Tôi cũng không biết là chuyện gì, chắc là hãng bên kia gặp chuyện không may. Thiếu phu nhân, tìm tiên sinh có việc gấp sao?”
Mặc Thiên Trần vừa nghe, “Tôi không có việc gì gấp, nhưng hôm nay mẹ tôi xuất viện, muốn nói Như Khanh nếu có rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm tối, Khang Hạo, bây giờ không việc gì, tôi sẽ về nhà sớm, xem Như Khanh có về nhà không.”
“Vâng, nếu tiên sinh liên lạc với tôi, tôi sẽ nhắn lại. Thiếu phu nhân, gặp lại sau!” Khang Hạo nói xong buông điện thoại.
Lý Tình Y ngồi bên cạnh nghe Mặc Thiên Trần buông điện thoại xuống, “Cha, mẹ, chúng ta ăn cơm đi! Như Khanh có việc không thể đến, lần sau3acon dẫn anh ấy đến cùng ăn.”
Mặc Chấn Đông vỗ vỗ tay Lý Tình Y: “Vậy chúng ta ăn đi! Hôm nay là ngày tốt, mặc dù không có Như Khanh, nhưng đã có3acon gái ở đây rồi.”
một nhà ba người ăn cơm rất vui vẻ, sau khi cơm nước xong, Mặc Thiên Trần trở về nhà, “Mẹ,3acon về trước, xem Cầm Du không biết đã ăn cơm chưa.”
“3acon đối với thằng bé đó còn thân hơn ruột thịt, mau về nhà đi.” Lý Tình Y thở dài.
Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng cười, chào biệt cha mẹ, lái xe trở về vịnh Aegean Sea, Cúc Như Khanh vẫn chưa về, cô đi xem Cúc Cầm Du, thấy Cúc Cầm Du đang làm bài tập, cô liền lặng lẽ lui ra ngoài, trở về phòng đợi Cúc Như Khanh.
Nhà Liễu Nam Điềm.
Liễu Nam Điềm tỉnh dậy, thấy Cúc Như Khanh vẫn còn ngồi bên giường nắm tay bà, trong phòng không mở đèn, rất tối, chỉ có đèn đường bên ngoài, và ánh sáng của hoàng hôn chiếu vào.
“Như Khanh,3acon về đi! Mẹ không sao.” Liễu Nam Điềm ngồi dậy.
Cúc Như Khanh đỡ bà ngồi dậy, “Mẹ, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Được!” Liễu Nam Điềm ngủ được một giấc, tinh thần trở nên tốt hơn nhiều, hai mẹ3acon cùng ăn bữa cơm thanh đạm, sau đó Liễu Nam Điềm thúc giục Cúc Như Khanh về nhà.
Cúc Như Khanh gật đầu, sau đó ra về. Anh lên xe, không tìm thấy điện thoại, mới nhớ ra điện thoại đã để ở phòng làm việc lúc đi không mang theo, biết chắc Khang Hạo sẽ mang về nhà, vì vậy anh về nhà trước.
Lúc Cúc Như Khanh về nhà, Mặc Thiên Trần đang ở trong phòng lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy anh bộ dạng mệt mỏi quay về, cô chạy đến, “Như Khanh, anh sao rồi?”
Cúc Như Khanh cởi áo khoác ra, Mặc Thiên Trần nhận lấy, anh kéo kéo cà vạt, “Anh đi tắm, anh hơi mệt.”
“Được, anh mau đi đi.” Mặc Thiên Trần thấy anh có tâm sự, muốn hỏi nhưng rồi không hỏi nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của anh biến mất ở cửa phòng tắm.
Cúc Như Khanh tắm xong bước ra, anh đi ra ban công, đốt một điếu thuốc, Mặc Thiên Trần lẳng lặng bước tới, nhìn chằm chằm vào anh: “Như Khanh, xảy ra chuyện gì rồi, em giúp anh được không?”
Cúc Như Khanh vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, rồi vỗ vỗ vai cô, ý bảo anh không sao, không cần cô giúp.
Mặc Thiên Trần biết anh không muốn nói, giống như cô cũng có bí mật, mỗi người đều có bí mật riêng, cho dù thân thiết đến mấy, cũng không muốn đối phương biết được, cô chỉ nhẹ nhàng ôm hông anh, tựa đầu vào ngực anh.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Khang Hạo ở ngoài cửa nói: “Tiên sinh, tôi mang điện thoại đến.”
“Vào đi!” Cúc Như Khanh trầm giọng. “Để lên bàn.”
Khang Hạo đem điện thoại của Cúc Như Khanh đặt lên bàn, nhìn về hai người đang ôm nhau ngoài ban công, dường như có lời muốn nói với Cúc Như Khanh. Mặc Thiên Trần hiểu được, “Như Khanh, em đi tắm.”
Cúc Như Khanh gật đầu, sau đó ra ngoài phòng ngủ, cùng Khang Hạo đến thư phòng.
“Chuyện này còn phức tạp hơn tưởng tượng của tôi nhiều, lúc chiều đi gặp mẹ tôi, mẹ tôi không để lộ điều gì.” Cúc Như Khanh đốt thêm một điếu thuốc.
“Tiên sinh đồng ý với lão phu nhân rồi?” Khang Hạo nhìn vẻ mặt anh cũng đoán được.
Cúc Như Khanh cam chịu, “Sức khỏe mẹ tôi không tốt, chúng ta chỉ có thể âm thầm điều tra, không thể cho bà biết. Khang Hạo, trong vòng mười ngày, cha tôi từ mượn tiền sao có thể biến thành gửi tiền ngân hàng, hơn nữa còn trong lúc công ty cần tài chính, chuyện này căn bản không hợp lý, tôi tuyệt không tin được.”
Khang Hạo cũng đồng ý, “Tôi sẽ cẩn thận thăm dò hơn nữa. Tiên sinh, Chu Truyền Hảo bên đó bây giờ làm sao?”
Cúc Như Khanh hai tròng mắt như băng, vốn có thể điều tra đến cùng, không ngờ mới nửa đường đã nhảy ra một Nhâm Thần Phong làm hỏng chuyện tốt của anh, chuyện này khiến anh vô cùng tức giận, hung hăng bóp nát tàn thuốc, trầm mặc không nói gì.
“Hay tôi bảo Trần Ích dạy dỗ Nhâm Thần Phong?” Khang Hạo thận trọng hỏi anh.
Cúc Như Khanh lắc đầu: “Nhâm Thần Phong trên thực tế không có quyền lợi gì, hắn chỉ là mượn uy Đồng Thọ Tề, mượn gió bẻ măng thôi, Đồng Thọ Tề mới là mục tiêu chính, chỉ cần trực tiếp ra tay với Đồng Thọ Tề, thế lực Đồng Thọ Tề không còn, Nhâm Thần Phong sẽ còn làm gì được nữa? hắn cái gì cũng không có.”
Khang Hạo lập tức nói: “Bây giờ tôi đi chuẩn bị tài liệu, lấy tài liệu phạm tội của Chu Truyền Hảo photo lại, kể cả chuyện Đồng Thọ Tề nhúng tay trong vụ nặc danh tố cáo thượng cấp trong Cục liêm chính, và sẽ lập tức liên lạc bên truyền thông chất vấn vụ việc Chu Truyền Hảo được phán vô tội.”
“Được.” Cúc Như Khanh đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Cúc Như Khanh và Khang Hạo cùng bàn bạc xong mọi chuyện, thì trời đã vừa rạng sáng, Khang Hạo rời khỏi vịnh Aegean Sea, Cúc Như Khanh trở lại phòng ngủ, Mặc Thiên Trần đợi anh đang ngủ gà ngủ gật, cô nửa tựa vào đầu giường, trên tay cầm cuốn sách, mắt nhắm nghiền muốn mở, đang cố gắng đánh cờ với Chu công.
*Đánh cờ với Chu công (gặp Chu công): ngủ & nằm mơ.
“Ngủ đi!” Anh lên giường, lấy sách của cô ra, ôm cô vào lòng.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần thấy anh đã trở lại, cô tựa vào khuỷu tay anh, cô không thể ngờ, sau đêm nay, tình cảm giữa hai người lại một lần nữa sụp đổ, hơn nữa còn khó cứu vãn.
hiện tại cô nằm ngủ trong ngực anh, có chút bất an, còn vì sao bất an, cô cũng không rõ, cảm thấy chỉ vì tâm tình anh không vui, cho nên cô cũng liền tâm không vui vẻ.
Buổi sáng, trước khi đi làm, Mặc Thiên Trần ôm hông anh, mắt hạnh ngắm nhìn anh: “Như Khanh, anh là người đàn ông giỏi nhất trong lòng em, anh nhất định làm được! Cố lên!”
Cúc Như Khanh cúi đầu hôn vào trán cô, sau đó hai người đi làm.
Công ty Mặc thị.
Cả tuần lễ Mặc Thiên Trần đều ở trong bệnh viện chăm sóc Lý Tình Y, hôm nay vừa đến công ty, Dương Thanh Thanh đã cầm một chồng báo lớn đi vào, hơn nữa còn kêu rên: “Này có còn thiên lý không hả? Chu Truyền Hảo lại được phán vô tội? Còn tìm được mấy tên tép riu của Thanh Phong bang đến gánh tội thay, vụ này cho dù có kết thúc…”
Mặc Thiên Trần không thèm để ý đến, tin đó cô biết rõ, cô mở vi tính lên, chuẩn bị xử lý công việc. Nhưng Dương Thanh Thanh lại kêu lên: “Ha ha ha…3acon người chính nghĩa lại xuất hiện rồi, lần này không chỉ Chu Truyền Hảo bị chất vấn, mà cả cán bộ cao cấp Đồng Thọ Tề không thoát khỏi dính líu vì lạm dụng chức quyền giải quyết công việc Cục liêm chính…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...