Edit : BẠCH DƯƠNG
Beta : Nghi Phương
Mặc Thiên Trần lời nói đến khóe miệng lại ngưng không hỏi được, cô chỉ biết, Nhâm Thần Phong chưa bao giờ không từ mà biệt với cô, nhưng bây giờ hỏi đến chuyện này, có ích gì không, còn có thể làm được gì?
Nhâm Thần Phong vươn ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, quả nhiên là gầy, gương mặt càng ngày càng gầy, gầy đến nỗi tim anh đau đớn hồi lâu, nhưng anh vẫn vậy, như mộc xuân phong mỉm cười.
“Thần Phong, em muốn trở về viện thăm mẹ, cảm ơn anh.” Mặc Thiên Trần từ trong lòng anh đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Anh đưa em về.” Nhâm Thần Phong cũng đứng lên.
“không cần đâu. Em tự lái xe về được.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.
“Được, lái xe cẩn thận.”
“Ừm, em đi nhé.”
Mặc Thiê Trần bước đến cửa, Nhâm Thần Phong còn đứng tại chỗ ngưng mắt nhìn bóng lưng cô, Mặc Thiên Trần không quay đầu lại, “Thần Phong, anh không muốn hỏi em tại sao à?”
Nhâm Thần Phong mỉm cười: “Anh tin em.”
Mặc Thiên Trần trong lòng ấm áp, không nói gì nữa, bước ra ngoài, lái xe trở lại bệnh viện.
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Sau khi Mặc Thiên Trần đi rồi, Nhâm Thần Phong thu lại nụ cười, tròng mắt ẩn chứa đau đớn, anh xem như không cần biết tại sao Mặc Thiên Trần phải như vậy, nhưng Chu Tiểu Kiều tuyệt đối không thoát được có liên quan. Anh lập tức lái xe đến Chu gia.
Hết giữa trưa, Chu Tiểu Kiều trở về, liền thấy Nhâm Thần Phong đứng tựa bên cửa xe, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của anh lộ ra một mảnh tiêu sát, lập tức hiểu ra, nhất định Mặc Thiên Trần đã tìm đến anh.
“Thần Phong, đến rồi hả? không phải tôi đã đưa anh chìa khóa rồi sao? Sao không vào nhà chờ tôi!” Chu Tiểu Kiều dừng xe xong bước đến.
Nhâm Thần Phong ánh mắt lạnh lùng quét lên người Chu Tiểu Kiều, “cô dám tìm Thiên Thiên gây phiền toái!” Đây không còn là câu nghi vấn, mà chính là thẩm vấn, trăm phần trăm anh đoán được Chu Tiểu Kiều đã làm gì.
Chu Tiểu Kiều buồn cười: “Tại sao anh không nghĩ là cô ấy cam tâm tình nguyện giúp tôi chứ?”
Khá khen cho cái gọi là cam tâm tình nguyện! Mặc Thiên Trần cam tâm tình nguyện mà lại ở trước mặt anh khóc đến thương tâm vậy à, Nhâm Thần Phong làm sao tin được lời Chu Tiểu Kiều, “Chu Tiểu Kiều, tôi đồng ý giúp cô chuyện này, nhưng tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn tìm Thiên Thiên gây rắc rối, đừng trách tôi không khách khí với cô!”
“không khách khí? Nhâm Thần Phong, tôi là ân nhân cứu mạng của anh, mà vừa rồi, tôi cũng là ân nhân cứu mạng của Thiên Thiên, cô ta giúp tôi, cũng là chuyện phải làm.” Chu Tiểu Kiều đưa tờ báo có bài ghi về vụ bắt cóc ngày đó cho anh xem.
Nhâm Thần Phong liếc nhìn tờ báo trên tay, “Chính cô tự biên tự diễn, không hại chết được Thiên Thiên, ngược lại còn trở thành ân nhân của mạng, Chu Tiểu Kiều, loại chuyện như vậy chỉ có cô mới làm ra được!”
“Trong mắt anh tôi là loại người như vậy sao?” Chu Tiểu Kiều cả giận.
“Nếu cô nhất định muốn nghe”, Nhâm Thần Phong xé toạc tờ báo, ném xuống dưới chân, “Như thế này vẫn chưa là gì.”
nói xong liền chuẩn bị lên xe, quả nhiên là Chu Tiểu Kiều diễn khổ nhục kế với Mặc Thiên Trần hòng đạt được mục tiêu, anh vừa mở cửa xe, Chu Tiểu Kiều liền xông lại, kéo tay anh, “Thần Phong, tại sao? Sáu năm của chúng ta không sánh bằng những năm tháng ít ỏi của anh với3acon nha đầu ngu ngốc đó sao? Tại sao anh đối với cô ta luôn vui vẻ? Tại sao anh chỉ cưng chiều một mình cô ta? Tại sao anh chỉ nghe lời cô ta?”
Nhâm Thần Phong lạnh lùng liếc cô, sau đó vuốt tay cô như đang đánh một3acon rệp, “Bởi vì cô ấy là Mặc Thiên Trần.”
“Tại sao đến tận bây giờ anh vẫn như thế, đối với tôi đến một nụ cười cũng hà tiện?” Chu Tiểu Kiều không hiểu, “Tôi đối với anh không tốt sao? Anh đừng quên, tôi đã từng cứu mạng anh, các người cả đời này đều nợ tôi!”
Nhâm Thần Phong giễu môi châm chọc, “Nếu cô muốn mạng của tôi, vậy bây giờ cứ lấy đi, còn nụ cười, cả đời này cũng không có đâu.”
Chu Tiểu Kiều giận đến khuôn mặt trong nháy mắt liền trắng bệt, nổi trận lôi đình: “Cả đời anh chỉ biết cười với Mặc Thiên Trần thôi chứ gì? Anh có biết cô ta đã làm gì không? cô ta vì tiền đã làm ra loại chuyện hạ lưu dơ bẩn…”
“Bốp!” một cái tát.
Nhâm Thần Phong trực tiếp cho Chu Tiểu Kiều một bạt tai, trên thế giới này, bất kỳ ai cũng không thể sỉ nhục Mặc Thiên Trần, cho dù là Chu Tiểu Kiều từng cứu anh cũng vậy.
“Anh đánh tôi?” Chu Tiểu Kiều từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh, đối với Nhâm Thần Phong đã bỏ ra bao nhiêu công sức, cô là người hiểu rõ nhất, vậy mà cuối cùng cũng không chiếm được trái tim người đàn ông này, ngược lại còn bị đánh.
Nhâm Thần Phong hai mắt lạnh như băng: “cô còn dám động đến Thiên Thiên, tôi không chỉ đánh cô, mà sẽ giết chết cô!” (Đúng là sức mạnh của tình yêu, hjx L)
“Giết tôi? Anh xuống tay được sao?” Chu Tiểu Kiều giơ tay định đánh trả cái tát.
không ngờ lại bị Nhâm Thần Phong ngăn giữa không trung, còn bị đẩy lùi về phía sau: “không tin cô có thể thử mà, cô nên biết là tôi không còn sống được bao lâu, vì Thiên Thiên chuyện gì tôi cũng có thể làm!”
nói xong, anh lạnh lùng lên xe rời đi. Chu Tiểu Kiều che một bên mặt bị đánh đau, trong mắt oán hận càng tăng cao, rồi sẽ có một ngày, cô nhất định có được nụ cười của Nhâm Thần Phong, cô bỏ ra nhiều công sức như vậy, anh lại lãnh huyết vô tình.
Nhâm Thần Phong lái xe đến Đồng gia, điều chỉnh tâm tình rồi mới bước đến, cửa vừa mở ra, Tâm Nguyện vui vẻ reo lên: “Cậu đến rồi!”
Anh ôm cô bé vào ngực, bế lên cao, khẽ mỉm cười: “Tâm Nguyện hình như nặng hơn rồi!”
“Cúc Cầm Du nói3acon là cô bé mập,3acon quyết định tối nay sẽ không ăn cơm!” cô bé nghẹn ngào nói.
Nhâm Thần Phong cười, hôn lên gương mặt cô bé, Mặc Thiên Trần cũng từng làm nũng với anh như vậy, anh vuốt vuốt bím tóc cô bé, say đó ôm cô bé vào phòng khách. “Chị, anh rể…”
“Anh Thần Phong…” Từ trong phòng một cô bé chừng mười tám tuổi chạy ra, cô chính là3acon gái của anh rể với vợ trước, cô bé đó cũng thích Nhâm Thần Phong, Đồng Thọ Tề cũng muốn giao cô bé cho Nhâm Thần Phong, dù sao cũng chính là thân càng thêm thân, lại vừa không liên quan đến quan hệ huyết thống.
“Tâm Ấn có ở nhà sao?” Nhâm Thần Phong buông Đồng Tâm Nguyện trong lòng ra, hơi nhẹ gật đầu.
cô bé Tâm Ấn lúc này thấy anh, càng thêm thành thục không ít, thiếu nữ đang ôm ấp tình cảm luôn rất ngây thơ, trong lòng cô lại càng ngọt ngào, “Anh Thần Phong, em vừa học vẽ về, anh chỉ em được không?”
Nhâm Thần Phong không trả lời cô, mà đưa mắt sang chị mình, Nhâm Thần Vũ: “Chị, em muốn vào Cục liêm chính làm việc.”
không chỉ Nhâm Thần Vũ sửng sốt, Đồng Thọ Tề cũng không ngờ đến Nhâm Thần Phong sẽ đưa ra yêu cầu như thế.
“Chị cứ bàn bạc với anh rể đi, em đi xem Tâm Ấn vẽ.” Nhâm Thần Phong nói xong, trực tiếp đi về phía cô bé.
Khi Nhâm Thần Phong cùng Đồng Tâm Ấn bước vào phòng tranh, Đồng Tâm Nguyện cũng bước chân vào, chạy thật nhanh đến, “Cậu…”
Đồng Thọ Tề nhìn vợ: “Thần Vũ, em thấy sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...