Kim Cương Khế Ước


Edit: Bạch dương & Thanh Tiếu
Beta: Nghi Phương
Chu Tiểu Kiều cười đến quỷ dị: “Vũ khí lớn nhất của phụ nữ là cái gì, chính là lấy nhu thắng cương thôi, một người đàn ông nếu thích cô, cô lại có thể mang đến cho hắn một tình yêu trọn vẹn, thì hắn có thể làm bất kì việc gì cho cô.”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, thì ra mục đích của cô ta chính là muốn cô câu dẫn Cúc Như Khanh! Đây đích thực là chuyện nực cười, hơn nữa, Cúc Như Khanh căn bản là người đàn ông lãnh khốc, anh đối với hoan ái để mưu cầu danh lợi trình độ không phải cao, huống chi cô lại không làm được những việc như vậy.
“Chu tiểu thư, việc này tôi không thể làm được.” Mặc Thiên Trần trực tiếp phản đối lời nói của cô ta.
Chu Tiểu Kiều thở dài: “cô chừa thử, sao biết là không làm được?” Chợt lại che miệng cười một tiếng: “Như Khanh lúc trên giường có phải như lang như hổ?”
Mặc Thiên Trần không nói gì, nghe Chu Tiểu Kiều nói vậy, một chút cũng không thấy vui, cô không hề thích cùng bất kì ai bàn luận về biểu hiện trên giường của Cúc Như Khanh, đó là chuyện chỉ thuộc về cô và anh, huống chi trước mặt cô bây giờ còn là tình nhân cũ của Cúc Như Khanh!

Chu Tiểu Kiều thấy cô chau mày, chợt cười nói: “nói cho vui thôi mà, Thiên Trần có lòng nói giúp tôi vài câu là được rồi, hay cô thử nói với Nhâm Thần Phong đi, thuyết phục Nhâm Thần Phong giúp cha tôi, khiến Cục liêm chính trả lại trong sạch cho cha tôi.”
Chu Tiểu Kiều cô làm sao đần như vậy được, đẩy Mặc Thiên Trần sang Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh không chịu ra tay giúp, cô liền phải tìm người khác giúp thôi.
“Thần Phong?” Mặc Thiên Trần đã lâu rồi không gặp Nhâm Thần Phong.
“Đúng vậy! Chính là bạn trai cũ của cô!” Chu Tiểu Kiều không e dè, “hắn tuyệt đối yêu cô không kém Cúc Như Khanh, nếu cô không tin, thử chuyện vừa rồi chắc chắn sẽ rõ.” (Nghi: ta ném đá tập 2.)
Mặc Thiên Trần nhất thời bối rối, làm thế nào Chu Tiểu Kiều biết những chuyện này?
Nhưng rồi Chu Tiểu Kiều đứng lên, “Thiên Trần, bộ phim kia rất đặc sắc, có thời gian tôi mời cô đi xem phim.”
Câu nói này nghe như gió nhẹ nước chảy, nhưng tính uy hiếp lại rất cao, cô ta nói xong lễ phép rời đi, còn lại Mặc Thiên Trần một mình ngồi lại quán coffee, thật lâu không có động tĩnh.
Màn đêm dần dần buông xuống, cả thành phố phồn hoa lóe lên, trông rất đẹp mắt.
Mặc Thiên Trần không biết đã ngồi bao lâu, ra khỏi phòng coffee, cô nhìn thành phố nằm dưới màn đêm, cảm thấy cuộc sống loạn như ma, dường như vui vẻ là thuộc về người khác, dường như hạnh phúc của là sở hữu của người khác, còn thuộc về cô, vĩnh viễn chính là phiền não ưu sầu xử lý mãi không hết.
Bây giờ cô phải làm gì? Chu Tiểu Kiều từng bước từng bước bức bách cô, từ điều kiện ban đầu chỉ là lợi dụng đến bây giờ là uy hiếp thật sự, Mặc Thiên Trần đứng ở ngã tư, cô thật phải về nhà cầu xin Cúc Như Khanh? Hay là đi tìm Thần Phong, nói Thần Phong ra mặt giúp Chu Tiểu Kiều?
thật ra thì bất luận là ai, Mặc Thiên Trần cũng không muốn tìm đến, thái độ Cúc Như Khanh kiên quyết, muốn anh đồng ý chuyện này căn bản là chuyện không tưởng. Còn Thần Phong, cô và Thần Phong từng yêu, để lại cho anh một tình yêu đơn thuần hồn nhiên vĩnh viễn thuần khiết, không nên có bất kì giao dịch nào chen giữa. Vì vậy, Mặc Thiên Trần chỉ muốn dựa vào sức mình giải quyết chuyện này, nhưng lại phát hiện cô chỉ là rễ hành, căn bản không có bất kì thế lực nào có thể giúp Chu Tiểu Kiều.
Cuối cùng, Mặc Thiên Trần vẫn là bất đắc dĩ trở về vịnh Aegean Sea, cô không có dũng khí đi tìm Nhâm Thần Phong cũng không có dũng khí nói với Cúc Như Khanh, bước vào nhà, vừa đúng lúc Cúc Như Khanh tắm xong bước ra.
Cúc Như Khanh thấy cô thần sắc có chút hoảng hốt, không khỏi trêu chọc cô: “Cúc phu nhân, anh còn tưởng tối nay hơn mười hai giờ em mới về, anh tức giận rồi, có phải em nên đền bù cho anh không?”

Mặc Thiên Trần nhìn anh, thấy anh cười giỡn như vậy, cô mím môi khẽ cười, vì sao cô lại nhiều phiền não như vậy? Tối qua vừa nghĩ sẽ ở bên cạnh tận hưởng hạnh phúc, tối nay về nhà, lại phát hiện ra bản thân không đủ sức.
“Như Khanh, em muốn hỏi, nếu bây giờ anh gặp vấn đề, vậy phải làm sao để giải quyết?” cô cảm thấy anh bất kì chuyện gì cũng giải quyết được, còn cô vì sao lại không làm được như vậy.
Cúc Như Khanh dắt tay cô, “Trần, gặp phải chuyện phiền toái gì rồi? nói đi anh giúp em giải quyết!” Anh nhìn cổ tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương chưa lành.
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh: “Em muốn tự mình giải quyết, chỉ muốn anh chỉ em phương pháp, anh giúp em giải quyết, cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, đối với em cũng vô ích.”
“Vậy à? Anh chính là muốn thu học phí.” Cúc Như Khanh vuốt vuốt tóc cô.
“thật sao thật sao? Em sẽ trả học phí cho anh.” Mặc Thiên Trần nhẹ giọng làm nũng.
Cúc Như Khanh kéo cô đến gần anh, sau đó nghiêm nghị nói: “Khi gặp phải bất kì vấn đề gì, đầu tiên phải nghĩ đến tình hình xấu nhất, sau đó mới phân tích xem dùng phương pháp nào hữu hiệu nhất để giải quyết, phòng thủ tốt nhất chính là tiến công, em nên nhớ những câu này. Nếu có người uy hiếp mình, mình phải uy hiếp lại họ, hơn nữa còn phải uy hiếp ác hơn, em có làm được không?”
Mặc Thiên Trần vô cùng nghiêm túc nghe, cảm thấy rất đúng, Thiên Mộ Đình cũng được, Chu Tiểu Kiều cũng được, hai người bọn họ đều uy hiếp cô, phương pháp tốt nhất không phải là nhẫn nhục chịu đựng, mà phải dùng kế ác tuyệt hơn uy hiếp ngược lại bọn họ, đây chẳng phải là cách nói người ác với mình, mình phải ác hơn với người sao?
Cúc Như Khanh thấy cô đã lĩnh hội được, cô cũng không ngốc, chỉ là tâm cơ không đủ sâu, muốn mưu hại người số chiêu lại không đủ nhiều thôi. “Nếu Chu Tiểu Kiều muốn uy hiếp em, anh nhất định ra tay giúp em…, anh nói em biết, chứng cứ phạm tội của Chu Truyền Hảo ngày mai cảnh sát sẽ nhận được, không cần điều tra nữa, lập tức có thể kết tội hắn. cô ta tuyệt đối không dám uy hiếp nữa.”

“Nhưng thật là anh có chứng cứ trực tiếp phạm tội của hắn sao?” Mặc Thiên Trần lập tức hỏi.
“Cái gọi làbinh bất yếm trácó hay không thì là chuyện khác, anh uy hiếp cô ta như vậy, cô ta nhất định không dám hành động thiếu suy nghĩ, đánh rắn muốn đánh bảy tấc, nắm được thóp của họ, mới là mấu chốt quyết định.” Cúc Như Khanh dạy cô. “không cần biết là bất kì lúc nào, phải nắm trong tay quyền chủ động, mới có thể thay đổi cục diện.”
*Binh bất yếm trá: dụng binh không tránh khỏi mưu kế, lừa dối.
Mặc Thiên Trần nhìn anh cười, cô suy nghĩ cả buổi tối cũng không nghĩ ra được cách đối phó Chu Tiểu Kiều, nhưng chỉ nghe vài lời Cúc Như Khanh dạy, cô lập tức mở rộng tầm mắt, rốt cuộc cũng hiểu Cúc Như Khanh mười lăm tuổi hai vai đã gánh vác hai bên, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ tầm thường.
Ngược lại, cô cũng chợt hiểu ra, xin lỗi nói: “Anh biết Chu tiểu thư đến tìm em sao?”
“Anh phái Trần Tiêu đi theo em, chỉ là bảo vệ em an toàn, nội dung nói chuyện giữa em và cô ta Trần Tiêu không biết, anh cũng không muốn theo dõi hành tung của em, chỉ thấy em về nhà biểu tình không vui nên đoán được.” Cúc Như Khanh hơi mỉm cười nói.
“Cảm ơn anh, Như Khanh, anh thật sự rất lợi hại.” Mặc Thiên Trần lần đầu tiên sùng bái nhìn anh, trước kia cũng chỉ là tin vỉa hè người đàn ông này nào là gió nổi mây phun, nào là phiên vân phúc vũ, bây giờ mới anh tự mình chứng thực, cô mới chính thức cảm nhận được năng lực phi phàm của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui