Edit : BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu
Beta: Nghi Phương
Cúc Như Khanh mặc dù không đích thân đến dự họp báo, nhưng anh vẫn ở trong phòng quan sát chú ý nhất cử nhất động của các ký giả, thời điểm anh nhìn thấy người tới, chính là Đại đương gia của Thanh Phong bang Phí Cường Liệt, năm đó cha anh Cúc Thiên Kỳ cùng hắn cạnh tranh thị trường phân ngạch, chỉ là Cúc Thiên Kỳ đã anh niên tảo thệ, còn Phí Cường Liệt vẫn còn ở Thanh Phong bang hô phong hoán vũ.
*Anh niên tảo thệ: người tài phải chết sớm.
Nhưng Phí Cường Liệt sau khi xuống xe, chỉ trưng ra tư thế phách lối, chứ không phát biểu bất kì điều gì, ký giả ở hiện trường vẫn đang tiếp tục làm việc.
Cha của người chết hướng về phía ống kính nói: “3acon tôi mười sáu tuổi không chịu học trung học, cả ngày nằm không ở nhà, đến khi nó mười tám tuổi tôi mới cho nó đi làm công nhân, nhưng nó lại nói nó không muốn, nó nói nó đang làm việc khác có tiền ở bên ngoài, vì vậy cụ thể công việc của nó là gì, chúng ta cũng không biết. Cho đến tối hôm qua Khang Hạo tiên sinh đến tìm tôi thỏa thuận chuyện bồi thường, tôi mới biết nó đã chết cháy rồi…” Ông nói đến đây thì mẹ người chết khóc không thành tiếng, cả hiện trường liền im phăng phắt.
Thoáng dừng lại, Khang Hạo nói tiếp: “Phòng nhân sự có ghi lại tài liệu, người chết ngày hôm trước mới làm thủ tục, ngày hôm qua là ngày đầu tiên anh ta đi làm, anh ta không hề có kinh nghiệm làm việc trước đó, nhưng chúng tôi không điều tra bối cảnh của anh ta.”
Nhân viên làm việc tại đồn cảnh sát nói: “Sáng sớm hôm nay chúng tôi mới nhận được tin báo án, chạy đến hiện trường thì thấy thân nhân người bị trói và bị uy hiếp trong nhà, bản thảo luận bồi thường kia cũng bị xé bỏ dưới đất, từ camera chúng tôi đã nhanh chóng tìm được kẻ gây án, chính là người của Thanh Phong bang, còn người chết cũng chính là thành viên của Thanh Phong bang, nhưng trước mắt Thanh Phong bang còn chưa có hồi đáp gì về chuyện này. Cho nên chúng tôi cảm thấy, từ chuyện hỏa hoạn ở nhà máy đồ chơi đến chuyện thân nhân người chết đến hãng quỳ khóc hôm này, đều thuộc vào trọng án, chuyện này có liên quan đến thù hằn giữa các bang phái hay không, chúng tôi còn phải tiến hành điều tra. Nhưng ở đây chúng tôi có chứng cứ chứng minh công ty đồ chơi Cúc thị có giấy chứng nhận đầy đủ, là công ty kinh doanh hợp pháp.”
hiện tại, cảnh sát, thân nhân người chết và đại biểu công ty Cúc thị cùng mở họp báo, cùng giải thích chuyện Cúc thị ngược đãi nhân việc bị chết cháy. Lão đại Thanh Phong bang Phí Cường Liệt bị ký giả vây tới trước mặt thì liền bước vào xe thể thao, nhìn vào ống kính làm một cử chỉ khiêu khích hướng về phía Cúc Như Khanh, ý tức rất rõ ràng, chuyện này hắn nhất định không cho qua.
Từ công ty Mặc thị chạy tới, Mặc Thiên Trần cũng tận mắt thấy các ký giả làm việc tại hiện trường, cô đứng ở trong góc, thấy Phí Cường Liệt thủ thế, đám ký giá bên trong đuổi theo, biết được hắn chính là lão đại của Thanh Phong bang, nhìn người đàn ông đó phách lối bỏ đi, cô biết chiến sự này chưa kết thúc, nhưng bây giờ chứng minh được sự trong sạch của Cúc thị và nhà máy, thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cúc Như Khanh qua camera nhìn thấy Mặc Thiên Trần, anh ra khỏi phòng quan sát, lúc anh tới thì đám ký giả đã giải tán, Mặc Thiên Trần nhìn thấy anh, cũng bước tới.
“Vừa rồi em thấy được đương gia của Thanh Phong bang, sau đó các ký giả đuổi theo, em biết hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, anh cũng phải chuẩn bị nghênh chiến thật tốt.” Mặc Thiên Trần vội vàng nói.
Cúc Như Khanh gật đầu, hai người cùng lên xe, Cúc Như Khanh lái xe rời đi.
Tạm thời chuyện nhà máy xảy ra hỏa hoạn đã bình ổn được, vẫn sản xuất bình thường, Thanh Phong bang cũng không trả lời các câu hỏi của ký giả, Trần Ích nhận được sự đồng ý của Cúc Như Khanh, âm thầm liên lạc với giới truyền thông, thời sự bình luận Thanh Phong bang vì dính vào vụ rửa tiền, liền đem mâu thuẫn đổ hết lên sản nghiệp Cúc thị, hơn nữa còn tự biên tự diẽn gây ra hỏa hoạn, khiến sản nghiệp Cúc thị chịu ảnh hưởng không ít, từ đó đạt được mục dành lại thị trường phân ngạch.
Trong khoảng thời gian ngắn, dư luận cũng chuyển hướng sang Thanh Phong bang, hình tượng nhà máy đồ chơi Cúc thị được khôi phục, Mặc Thiên Trần vì thế rất vui vẻ, cô và Cúc Như Khanh hai người mặc dù vẫn bận công việc mỗi người, nhưng trái tim thì ngày càng nhích tới gần nhau hơn. Còn Cúc Cầm Du sức khỏe cũng hồi phục rất tốt, đã có thể tiếp tục đến trường rồi.
một hôm, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần hai người nghỉ ngơi sớm, Mặc Thiên Trần ở bên cạnh anh, đột nhiên hỏi: “Còn một tháng nữa, công chúa có phải tới ngày đó sẽ trở về không?”
Cúc Như Khanh khựng lại dựa vào đầu giường, nhớ lại lần trước ở Anh quốc Cúc Hoài Cẩn bị mẹ đẻ nó truy tìm, cho dù gần đây không có tin tức gì, nhưng anh không nghĩ là chuyện sẽ chấm dứt như vậy. “Rất muốn3acon trở về sao?”
“Dĩ nhiên, anh cũng rất mong nó nha!” Mặc Thiên Trần cười hì hì.
“Em đặc biệt thích3acon gái?” Cúc Như Khanh ôm cô lên người anh, nắm eo nhỏ của cô. “Vậy chúng ta sinh3acon gái a…”
“Á…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, cô cho là Cúc Như Khanh đã có hai đứa3acon, sẽ không có kế hoạch sinh3acon nữa, không ngờ anh sẽ nói ra chuyện này.
cô còn chưa phản ứng kịp thì người nọ đã bắt đầu luồn tay vào trong áo ngủ của cô, dọc theo cơ thể mềm mại dời lên trên, cường ngạnh di chuyển đến bộ ngực no đủ, bàn tay tiếp xúc nhũ hoa mềm mại khéo léo xoa nắn.
“Còn đau không?” Anh vuốt ve nơi xinh đẹp từng bị anh cắn.
Mặc Thiên Trần đầu đầy hắc tuyến, cũng qua vài ngày rồi, bây giờ mới hỏi cô có đau không, cô bất mãn híp3acon mắt nhỏ không lên tiếng.
Anh khẽ hôn mắt hạnh của cô, một tay cởi áo ngủ ra, lộ ra bộ ngực trắng nõn như tuyết, anh đang muốn cởi nút áo ngực của cô ra thì Mặc Thiên Trần đứng dậy từ chối, “Như Khanh, em… em…”
“không phải em muốn sinh3acon gái sao?” Anh dụ cô.
“Chuyện này…” Mặc Thiên Trần gật đầu.
Cúc Như Khanh không khỏi cười: “không như thế thì sinh thế nào được?”
Anh ngoài miệng thì thủ thỉ thù thì dụ dỗ cô, nhưng động tác tay lại vô cùng nhanh nhẹn và chính xác, nhanh chóng cởi áo ngực cô ra, hài lòng nhìn đỉnh núi tuyết không bị để lại dấu vết, hồi phục rất tốt.
“Nhưng hôm nay em không được…” Mặc Thiên Trần vội vàng nói.
“Tại sao?” Cúc Như Khanh không hiểu, nhưng lại biết cô trong chuyện này cũng có chút không hiểu, vì vậy liền ve vãn, một tay cầm lấy một bên đầy đặn, miệng cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng liếm liếm nơi đã từng anh cắn.
Những động tác này lập tức khiến Mặc Thiên Trần nộp khí giới đầu hàng, cô nhẹ giọng thở hổn hển, cảm thấy một luồng khí nóng lưu động trong người, chất lỏng ấm ướt dính dính đang từ nơi tư mật trào ra.
Hai tay cô chống trên lồng ngực anh, gương mặt đã nhânh chóng ửng đỏ, cô thở gấp: “Như Khanh, em… em đã tới…”
Cúc Như Khanh ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô, bây giờ đã nhuộm màu đỏ ửng, bàn tay anh luồn vào trong quần ngủ, từ mông lần tới nơi nào đó, anh híp híp mắt: “không phải mới hơn hai mươi ngày sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...