Cũng không uổng công Mạc Thiên Quyết quan tâm để ý, Đổng Thanh Thư thật sự rất rất biết điều.
Bởi vì câu nói “xem biểu hiện” của Lệnh tiên sinh ban nãy, mà lúc này cô đã ngoan ngoãn hệt như một chú mèo con.
Mèo con ngồi ngay ngắn, ánh mắt mơ màng nhìn về phía người đàn ông kia, bỗng, cô rướn người hôn hôn chiếc cằm của anh, lại thè l.ưỡi… khẽ l.iếm.
Trong đôi mắt kia là tầng tầng lớp lớp sự tham lam quyến luyến, Đổng Thanh Thư hết sức lấy lòng Lệnh tiên sinh, lại vì lo ngại ngài sẽ cảm thấy phiền mà hành động cứ cẩn trọng rụt rè.
Lúc này, dục vọng được khơi mào triệt để, mà người đàn ông kia rất hưởng thụ cảm giác này.
Ngài đưa tay ôm lấy tấm thân gầy nhỏ của Đổng Thanh Thư, từ trên cao hạ tầm mắt nhìn xuống gương mặt vốn dĩ rất ngây thơ kia nay lại dần trở nên d.âm đ.ãng hơn bao giờ hết, mà biểu cảm này, chỉ có thể để một mình Lệnh gia ngài thấy.
…
Hô hấp của Lệnh Thiên Từ cũng dần trở nên vội vã, từ lúc trở về biệt thự, ngài đã không thể chờ đợi được lâu hơn, một đường ôm tiểu bảo bối này trở về phòng.
Sau khi cửa mở thì liền kéo tới một nụ hôn nóng bỏng không ngừng.
Đổng Thanh Thư mơ màng bị đẩy ngã trên giường, trong tình trạng bị chuốc thuốc lúc này, cơ thể nóng bừng như lửa đốt khiến cô chẳng còn đủ lý trí để chờ đợi.
Ánh mắt Đổng Thanh Thư mông lung mơ màng, theo bản năng mà vòng tay ôm lấy cổ của người đàn ông kia, kéo anh về phía mình, dây dưa từng nụ hôn, khoang miệng lắp đầy hơi thở của đối thương.
“Bé cưng, hôm nay em chủ động quá đấy.”
Lệnh Thiên Từ khẽ cười trầm một tiếng, thanh âm êm tai như tiếng dương cầm khẽ rót vào tai Đổng Thanh Thư, khiến trái tim cô mềm nhũn không xương, cảm giác rất ngọt ngào.
Đổng Thanh Thư mặc kệ Lệnh Thiên Từ nói ra mấy câu rất ngại ngùng, cô của bây giờ chỉ là làm theo bản năng mà thôi.
“Tôi muốn…” Đổng Thanh Thư không ngừng đòi hỏi, lại thẳng tay cởi quần áo của chính mình.
Động tác vội vàng nhưng đầy trục trặc, cởi mãi không ra chiếc cúc áo khiến Đổng Thanh Thư có chút ấm ức.
Cô gái nọ nhíu mày buồn bực, lại vì cơ thể nóng bừng mà tủi thân, ấm ức như muốn khóc.
“Chà, túi khóc nhỏ này, sao lại rơi nước mắt rồi.”
Nhìn biểu cảm của Đổng Thanh Thư đầy thú vị, Lệnh Thiên Từ thật sự chẳng nhịn được bật cười trêu chọc cô.
Mà càng như thế Đổng Thanh Thư càng gấp gáp hơn, cô cởi không xong cúc áo, lại lia ánh mắt oán giận về phía Lệnh Thiên Từ.
Lệnh tiên sinh thấy cô như vậy thì càng cười lớn hơn, ngài đưa tay cởi cúc áo giúp Đổng Thanh Thư, còn thẳng thắn tụt luôn chiếc quần vướng víu trên người cô.
“Được rồi bé cưng, không khóc, tôi chỉ là trêu chọc em một chút, sao lại khóc thành cái dạng này rồi?”
“Hức…” Đổng Thanh Thư mếu máo, mặc kệ lúc này Lệnh Thiên Từ đang cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn của cô.
Kích thích trực tiếp như vậy khiến Đổng Thanh Thư không thể ngừng thở dốc, Lệnh tiên sinh càng nhân cơ hội cô không để ý, móc ngón tay vào mép quần nhỏ của Đổng Thanh Thư, dứt khoát kéo thẳng xuống mắt cá chân.
Cơ thể mẫn cảm không có gì che chắn, hiện tại liền bại lộ ra trong không khí.
Trong phút chốc, Đổng Thanh Thư cũng tự nhìn xuống trước ngực mình, lồng ngực trắng trắng hồng hồng, nhấp nhô theo nhịp thở.
Không biết vì ngượng ngùng, hay là vì tác dụng của thuốc mà cơ thể của cô bây giờ đỏ rực lên như tôm luộc.
Đổng Thanh Thư có chút nũng nịu, nhìn Lệnh Thiên Từ:
“Lạnh quá…”
Thấy Đổng Thanh Thư như thế, Lệnh Thiên Từ càng yêu thương cúi đầu hôn hôn, gặm cắn vào vành tai mẫn cảm của cô.
Trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, trước ngực lẫn bên hông của cô đều bị bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông kia xoa nắn sờ soạng, đầu ngón tay còn đang không ngừng tìm đường thò đến bên trong đùi của cô.
Cánh hoa mẫn cảm có chút run rẩy lại bị người đàn ông kia chẳng chút lưu tình dùng thuốc mỡ mạnh mẽ tiến vào bên trong thăm dò.
“A…”
Đổng Thanh Thư khẽ khàng rên lên, cảm giác thoải mái lạ kì khiến cô muốn ngất, dù chỉ mới là một ngón tay cũng đủ làm Đổng Thanh Thư run rẩy.
Hai chân cô không khống chế được hơi khép mở, mà người đàn ông kia lại mạnh mẽ tách rộng chân cô ra hai bên.
Lệnh Thiên Từ biết Đổng Thanh Thư cảm nhận được ngón tay anh, anh yêu thương giữ chặt Đổng Thanh Thư vào lòng vừa ôm hôn vừa gặm cắn vành tai của cô, dùng thanh âm trầm thấp xoa dịu cô, chuẩn bị một màn dạo đầu vô cùng cẩn thận, chỉ bởi vì sợ sẽ tổn thương đến Đổng Thanh Thư.
Không hiểu sao Lệnh tiên sinh lại nảy sinh cảm giác này nữa, anh chỉ là không muốn vì dục vọng của mình mà khiến cô gái này phải chịu ủy khuất.
Thuốc mỡ nhanh chóng thấm vào bên trong vách thịt mềm mại, Lệnh tiên sinh mân mê hôn hôn xương quai xanh của Đổng Thanh Thư, đầu ngón tay ở bên dưới quẩn quanh một hồi lại không ngừng gảy vào bên trong.
“Ưm!”
Đổng Thanh Thư không chống đỡ được kích thích mà tiếp tục kêu lên thành tiếng.
Cô không chịu nổi muốn tóm lấy tay anh, thế nhưng Lệnh Thiên Từ lại nhìn cô mỉm cười, tiếp tục ôn nhu mổ xuống gương mặt Đổng Thanh Thư từng nụ hôn trấn an.
Một tay Lệnh Thiên Từ giữ chặt eo Đổng Thanh Thư, tay còn lại tiếp tục gia tăng thêm hai ngón tay, rồi ba ngón tay.
Rõ ràng miệng huyệt kia đã quen dần với kích thước ba ngón, trơn tuột vô cùng dễ vào.
Chỉ là Đổng Thanh Thư mẫn cảm quá mức, cơ thể vì bị kích thích đã không ngừng run rẩy, hai chân tê dại bị tách rộng.
“Đừng, đừng ấn...”
Đổng Thanh Thư mếu khóc, ánh mắt ướt đẫm nước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông kia xin tha.
Ngón tay của người đàn ông kia cứ không ngừng vói vào bên trong, cô cảm thấy lạ lắm…
“Ngoan nào.”
Lệnh Thiên Từ ngậm lấy vành tai của Đổng Thanh Thư mà nhẹ nhàng gặm cắn.
Khuếch trương cẩn thận như thế này một lát nữa sẽ không đau.
Cơ thể của Đổng Thanh Thư quá gầy nhỏ, ngay cả nơi tư mật của vừa bé vừa thít, lần trước hút chặt lấy tính khí của ngài thật sự là bức ngài đến điên.
Lệnh Thiên Từ biết nếu ngài cảm thấy khó chịu, thì ngay cả Đổng Thanh Thư cũng không dễ dàng gì tiếp nhận.
Dẫu sao tính khí của ngài cũng có chút quá khổ, hại bé cưng này chịu khổ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...