Kim Chủ Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Editor: Yee

Lục Hành Vũ lái xe đưa Tống Tử Khê đến cửa chung cư, Tống Tử Khê thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, mang kính râm, nhấp môi mỏng, vẫn là một bộ quý công tử soái khí.

“Vào nhà tôi ngồi một chút đi.” Tống Tử Khê chủ động mời Bạch Thần.

Bạch Thần nghe vậy, yên lặng nhìn thoáng qua Lục Hành Vũ, Lục Hành Vũ gật gật đầu.

Vì thế ba người cùng nhau lên lầu.

Lên đến lầu Tống Tử Khê đem kính râm tháo xuống, cầm ở trong tay xem, hốc mắt hắn vẫn có chút hồng, nhưng biểu tình lại rất đạm mạc.

Bạch Thần cảm giác Tống Tử Khê thật là mạnh mẽ bình tĩnh.

Nhưng Bạch Thần cũng không thể khuyên hắn, cuối cùng không phải người thân quen, có một số việc khó có thể nói.

Chung cư của Tống Tử Khê cùng Thần Phong hoàn toàn tương phản, Bạch Thần lần đầu tiên nhìn thấy một nam sinh bề ngoài sạch sẽ như vậy lại có thể đem nhà ở biến thành cái dạng này.

Tạp chí ném rên sô pha, đệm dựa, thú bông còn có một đống quần áo, trên bàn trà tất cả đều là đồ ăn vặt ăn dư lại, còn có một ly rượu vang đỏ chưa uống xong.

Giày ở cửa hỗn độn thành một đống, Bạch Thần lúc vào cửa thiếu chút nữa dẫm lên.

Tống Tử Khê lại chẳng hề ý, đem mấy túi đồ ăn vặt trên bàn trà ném vào thùng rác, quay đầu đi lấy hai cốc nước ấm cho Bạch Thần cùng Lục Hành Vũ.

Lục Hành Vũ đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cảnh trong phòng, nói: “Cậu đã sớm đã trở lại?”

Tống Tử Khê đưa nước cho Bạch Thần, động tác dừng một chút, sau đó nói: “Tôi căn bản không đi, mua vé máy bay nhưng không lên phi cơ, chỉ là đến nơi khác đi bộ một vòng.”

Lục Hành Vũ hơi hơi hít một hơi, nói: “Cả nhà cậu đều đang tìm cậu.”

Tống Tử Khê không chút để ý mà ‘ ừ ’ một tiếng, thuận tay đem quần áo trên sô pha để sang bên cạnh, đối với Bạch Thần nói: “Lại đây ngồi đi.”

Bạch Thần thấy thế, thật sự đi qua ngồi xuống.

Tuy rằng trong nhà Tống Tử Khê rất hỗn loạn, nhưng Bạch Thần lại cảm thấy hắn có chút tùy tính.

Lục Hành Vũ cùng Tống Tử Khê lại nói hai câu, Tống Tử Khê mày nhăn lại: “Tôi hiện tại thất tình, cậu có lương tâm hay không? Còn cùng tôi giảng này nọ.”

Lục Hành Vũ yên lặng ngậm miệng.


Tống Tử Khê thấy Lục Hành Vũ không nói, liền ngoắc ngoắc khóe môi, sau đó xoay người ngồi vào bên người Bạch Thần, ôm lấy bả vai Bạch Thần, cười hì hì nói: “Uy, đem bạn trai nhỏ của cậu nhường cho tôi được không?”

Lục Hành Vũ thực đau đầu, hắn biết bởi vì Tống Tử Khê luôn là thiên mã hành không* điên điên khùng khùng, nên Chu Mặc mới chậm chạp không khẳng định xuống dưới, hắn lạnh mặt xoay người nói: “Tống Tử Khê, cậu cũng đã hai mươi hai tuổi, có thể đừng ấu trĩ như vậy được không?”

*Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp

Bạch Thần biết Tống Tử Khê là nói giỡn, kết quả Lục Hành Vũ lại sinh khí, như vậy làm cậu có chút xấu hổ.

Mà Tống Tử Khê thấy Lục Hành Vũ mắng hắn, trong lòng giận dỗi, bỗng nhiên quay đầu, bẹp ở trên mặt Bạch Thần yêu một cái. (Là hôn ấy, cơ mà ở nhà tôi quen nói với cháu trai là "yêu một cái":v)

Mặt Bạch Thần rất mềm mại, môi Tống Tử Khê cũng mềm mại, một cái hôn này quả thực chính là vừa mềm vừa thơm.

Lục Hành Vũ nhìn thấy Tống Tử Khê dám hôn Bạch Thần, một đám lửa bùng lên trong lòng hắn, không nói hai lời, Lục Hành Vũ đi đến trước mặt hai người, kéo Bạch Thần đi ra.

Bạch Thần bị Tống Tử Khê hôn cũng xấu hổ, cậu lại bị Lục Hành Vũ giữ chặt, nhịn không được quay đầu nhìn Tống Tử Khê.

Kết quả Tống Tử Khê như đã đoán trước được, vẫy vẫy tay với Bạch Thần, lại cũng không đuổi theo.

Đi được hai bước, Lục Hành Vũ cũng ý thức được chính mình quá kích, vì thế hắn dừng lại ở cửa.

Bạch Thần thấy Lục Hành Vũ dừng lại, cũng dừng, lẳng lặng dùng ánh mắt mang theo vài phần suy xét nhìn Lục Hành Vũ.

Lục Hành Vũ hít thật sâu một hơi, sau đó bước một bước vào trong cửa, biểu tình nghiêm túc nói với đối Tống Tử Khê: “Tử Khê, cậu rất tốt, nhưng có đôi khi cũng không thể quá tùy hứng. Chúng tôi đều là người ngoài, đều có lúc chịu không nổi, huống chi là Chu Mặc?”

Nói đến đây, mày Lục Hành Vũ giật giật, như do dự vì lời nói có chút quá có nên hay không, nhưng qua thật lâu, hắn vẫn nhìn người lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, trong mắt mang theo vài phần địch ý nhìn Tống Tử Khê mở miệng.

“Tử Khê, cậu chừng nào thì không hề cảm thấy Chu Mặc cùng ngươi ở bên nhau là trèo cao ngươi, khi nào không hề như vậy vui đùa xử sự, chúng ta đại gia hẳn là đều sẽ duy trì ngươi cùng Chu Mặc ——”

Lục Hành Vũ còn chưa nói xong, một gói khoai lát ăn dở bị Tống Tử Khê từ bên trong ném ra.

Đầu Lục Hành Vũ đầy mảnh vụn của khoai lát, hắn hít sâu một hơi, nói với Bạch Thần đang trợn mắt há hốc mồm: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Bạch Thần bị Lục Hành Vũ kéo xuống lầu, nhìn trên người Lục Hành Vũ rải rác bột khoai lát, rất là đau lòng, nhịn không được duỗi tay giúp Lục Hành Vũ phủi xuống.

Lục Hành Vũ quả thực là tai bay vạ gió, đến sức lực giải thích cũng không có.

Hai người lên xe, Lục Hành Vũ tìm khăn giấy, lau người, sau đó nói: “Thật ra tôi vẫn luôn không quá thích cái gọi là sinh hoạt của người quý tộc.”

Bạch Thần đang giúp Lục Hành Vũ phủimảnh vụn trên đầu, nghe được lời này của hắn lại ngẩn người.


Lục Hành Vũ trầm mặc hai giây, thấp giọng nói: “Nếu cho tôi chọn, tôi càng muốn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau dó tiền bạc cũng không cần, chỉ cùng em ở bên nhau. Cho dù bị người ta nói thành nhà giàu mới nổi tôi cũng chấp nhận.”

Bạch Thần không nói lời nào, yên lặng nghe Lục Hành Vũ nói.

“Tôi quen biết Tống Tử Khê ở đại học, lúc ấy vẫn là học sinh nghèo. Cậu ấy cùng tôi là đồng học, bị ba mẹ bắt học tài chính, nhưng cậu ấy không thích, sẽ phải làm luận văn, cuối kỳ còn kiểm tra linh tinh, cậu ấy cho tôi tiền, tôi liền giúp cậu ấy viết, gian lận. Vừa vặn Tống gia cùng Lục gia có liên hệ, lần đó tôi đến nhà Tống Tử Khê, mẹ cậu ấy nhìn đến tôi, cảm thấy tôi rất giống mẹ tôi, sau đó liên lạc với gia đình của tôi.”

Dừng một chút, Lục Hành Vũ lại thở dài: “Thật ra Tống Tử Khê đối với tôi khá tốt, lúc vào đại học cũng vẫn luôn giúp tôi, Chu Mặc lúc ấy cũng quen biết hắn.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó……” Lục Hành Vũ tạm dừng một hồi lâu, lại nói: “Có lẽ cho tới bây giờ, trong tiềm thức của Tống Tử Khê vẫn có chút khinh thường tôi cùng Chu Mặc đi, đặc biệt là Chu Mặc. Tôi không biết em có cảm nhận được không, cậu ấy lúc ở trước mặt hai chúng ta đều làm càn không giống người bình thường, cậu ta thật ra ở trước mặt người khác không phải như thế.”

“Ở người khác trước mặt, Tống Tử Khê rất ôn hòa, rất có phong độ.”

Bạch Thần không biết nói tiếp như thế nào.

Một lát sau, Lục Hành Vũ thấp giọng nói: “Nói ra thì Thần Phong cũng giống thế.”

Bạch Thần ngây ngẩn cả người.

Lục Hành Vũ nói đến đây, đơn giản đem lời nói nói ra, hắn yên lặng ngẩng đầu, nhìn vào mắt Bạch Thần, nói: “Thần Phong trước kia từng theo đuổi tôi.”

Bạch Thần đột nhiên cắn môi.

Lục Hành Vũ thấy thế liền chậm rãi vươn tay, sờ sờ mặt Bạch Thần giúp cậu thả lỏng, tiếp lời: “Nhưng lúc ấy tôi cho rằng cậu ta nói chơi.”

Bạch Thần ý thức được chính mình có điểm thất thố, rũ rũ mắt, trở tay ôm lấy Lục Hành Vũ nói: “Không có gì, anh nói, tôi đều nghe.”

“Tôi lúc trước cùng Tống Tử Khê là đồng học, đem việc của hai chúng ta ở cao trung cho cậu ấy nghe, kết quả Tống Tử Khê không cẩn thận nói ra. Thần Phong lúc ấy ở bên ngoài chơi thật sự ác liệt, biết chuyện lại hỏi tôi có nguyện ý hay không cùng cậu ta thử xem, tôi lúc ấy cự tuyệt, nhưng tôi nói tôi là thẳng, không thích nam nhân.”

Bạch Thần nghe thế, trong lòng không biết như thế nào, hơi hơi thở dài nhẹ một hơi.

“Từ đó về sau tôi cùng Tống Tử Khê còn có Thần Phong xa cách rất nhiều, nhưng Thần Phong so Tống Tử Khê hiểu được đạo lí đối nhân xử thế hơn rất nhiều, hơn nữa tôi ở Lục thị muốn đứng vững cũng cần dựa vào cậu ta, cho nên cũng không có cùng cậu ta quá mức xa lạ. Kết quả…… cho đến ngày hôm qua.”

Nói đến đây, Lục Hành Vũ thở dài thật sâu, nhắm mắt lại, ôm lấy Bạch Thần nói: “Chuyện này tôi không có nói trước cho em, thực xin lỗi."


Bạch Thần nghe Lục Hành Vũ nói, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cậu lúc trước thật sự cho rằng Lục Hành Vũ là nhặt được miếng bánh vàng từ trên trời rơi xuống, nhưng không nghĩ tới cái bánh vàng có nhân này lại khó gặm như vậy.

Cắn cắn môi, Bạch Thần ôm Lục Hành Vũ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ý niệm không thể tưởng tượng, cuối cùng cậu thấp giọng nói: “Hành Vũ, thật ra anh có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tự mình làm một mình. Anh học tập luôn rất tốt.”

Lục Hành Vũ nghe được những lời này của Bạch Thần, không khỏi cười khổ nói: “Nhưng dù sao tôi cũng là người của Lục gia.”

Bạch Thần ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, Lục Hành Vũ là người của Lục gia.

“Gia gia cũng không tính là vừa lòng với tôi, tôi lúc trước bị bọn họ cho là ‘ nghèo kiết hủ lậu ’, thói quen cũng là bị gia gia ép bỏ. Cho nên em cũng thấy rồi, ngày đó tôi chỉ là cùng bác cả giải thích tình cảnh hiện tại của tôi đã bị gia gia quát lớn —— gia gia vẫn cảm thấy trưởng bối nói chuyện mà tiểu bối xen mồm vào là không lễ phép, mặc kệ có phải trưởng bối nói gì quá phận hay không.”

Nói đến này, Lục Hành Vũ đè đè ấn đường lại thấp giọng nói: “Đáng lẽ tôi không nên cùng em oán giận gia gia, bởi vì gia gia thật ra đối với tôi rất tốt, nhưng em cũng biết, ‘ bất hoạn quả nhi hoạn bất nhân ’*, trước kia khi bầu tổng giám đốc, gia gia tuy rằng bỏ phiếu cho tôi, nhưng trợ thủ đắc lực là anh họ của tôi, tôi có thể thắng được hoàn toàn là bởi vì đổng sự khác cảm thấy năng lực của tôi không tồi……”

*không lo ít của, chỉ lo chia không đều

Trong cv ghi là "không hoạn quả, ẩu không đều", tôi cũng không biết là gì nhưng chắc là câu trên =((((

Nghe đến đó, Bạch Thần đã không biết nên nói gì để an ủi Lục Hành Vũ, cậu chỉ có thể yên lặng ôm chặt Lục Hành Vũ.

Mà Lục Hành Vũ cũng như nói đến mệt mỏi, hắn đem đầu vùi ở trên vai Bạch Thần, nhắm hai mắt, trầm mặc thật lâu, sau đó hắn yên lặng đứng dậy, nhìn Bạch Thần nói: “Cho nên A Thần, tôi sẽ lấy năng lực tốt nhất của mình cho en, tôi sẽ không để em giống tôi phải chịu đựng những người đó ——”

“Hành Vũ.” Bạch Thần bỗng nhiên chen ngang lời nói của Lục Hành Vũ, sau đó cậu nhìn thấy trong mắt Lục Hành Vũ có cảm xúc kích động bất bình, khẽ cười cười nói: “Anh không cần làm cho tôi nhiều như vậy."

Nói, Bạch Thần cúi đầu, kéo tay Lục Hành Vũ, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, cuối cùng, Bạch Thần nhìn ngón tay hai người thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng cười: “Chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực.”

Nói xong câu đó, Bạch Thần vỗ vỗ ngực của Lục Hành Vũ, thấp giọng nói: “Có mấy lời, anh nếu không có ai có thể nói ra, liền đều có thể nói cho tôi, ta sẽ nghe thật kỹ.”

Bạch Thần vừa nói xong, Lục Hành Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, Bạch Thần có chút ngạc nhiên, Lục Hành Vũ lại nghiêng đầu hung hăng mà hôn xuống.

Nụ hôn này dị thường nhiệt liệt mà tràn ngập xâm lược, Bạch Thần cả người đều bị Lục Hành Vũ áp ở trên ghế phụ.

Bạch Thần ngay từ đầu còn muốn giãy giụa, nhưng sau đó Bạch Thần lại nhắm lại mắt, giơ tay ôm vòng lấy eo Lục Hành Vũ.

Hai người ôm nhau đến không phân thời điểm, bỗng nhiên một luồng ánh sáng chói mắt từ ngoài cửa sổ xe chiếu vào.

Bạch Thần cùng Lục Hành Vũ thân mình tức khắc cứng lại, phản ứng đầu tiên của Lục Hành Vũ là kéo áo gió đem Bạch Thần che lại, Bạch Thần cả người cứng đờ, thở hổn hển nằm ngửa ở vị trí ghế phụ, trong lòng kinh hoàng không ngừng.

Ánh sáng vẫn liên tục lóe, tiếp theo đó truyền đến ân thanh hi hi ha ha, còn có người kinh ngạc nói ‘ gay chết tiệt ’ linh tinh.

Bạch Thần nằm ở kia, ở trong áo gió mặt đỏ lên, đồng thời cậu cũng rất khó chịu mà cắn chặt môi.

Lục Hành Vũ trầm khuôn mặt, lấy ra kính râm đeo lên, kéo cửa xe đi xuống.

“Đừng lại đây.”


Bạch Thần nghe được tiếng Lục Hành Vũ xuống xe cùng giọng nói nhắc nhở của người kia, muốn đi hỗ trợ, nhưng Lục Hành Vũ nói Bạch Thần cũng không thể không nghe hắn.

Sau khi Lục Hành Vũ xuống xe, nhìn thấy mấy thanh niên nhuộm tóc, vẻ mặt bất cần, ánh mắt trầm xuống, nói: “Các cậu đang làm gì?”

Một thanh niên trong đám huýt sáo, giơ giơ di động trong tay, hì hì cười: “Soái ca cho chít tiền tiêu đi, không thì ảnh chụp liền ——”

Loảng xoảng một tiếng thật lớn, Lục Hành Vũ trực tiếp đi đến, giơ tay đoạt điện thoại trong tay thanh niên quăng xuống, lại một chân đá ngã tên kia.

Mấy cái tóc bảy màu chung quanh thấy thế, sửng sốt hai giây, vội vàng vọt lên.

Bạch Thần ở trong xe nghe được âm thanh đám thanh niên lưu manh bên ngoài chửi bới cùng tiếng thở dốc thô nặng của Lục Hành Vũ, cả trái tim đều run rẩy.

Cắn chặt răng, Bạch Thần lấy di động ra gọi điện thoại báo cánh sát.

Báo xong, Bạch Thần nói địa điểm, sau đó đột nhiên xoay người xuống xe, hướng mấy tên lưu manh nói: “Tôi đã báo cảnh sát."

Những lời này vừa ra khỏi miệng, mấy tên côn đồ đã đem Lục Hành Vũ ấn ngã xuống đất ngẩn người, sau đó quay đầu xoay người chạy.

Lục Hành Vũ tuy rằng từng tập thể hình, đánh tay đôi hắn còn có thể thắng, nhưng hiện tại đánh với vài người, trên mặt cũng bị đánh.

Bạch Thần thấy thế, vội vàng cất điện thoại di động vào trong túi, chạy đến đỡ Lục Hành Vũ.

Lục Hành Vũ vừa rồi bị một tên côn đồ đá vào bụng, đau đến chịu không nổi, nhưng ở trước mặt Bạch Thần, hắn cũng chỉ có kiên cường.

Nhưng Bạch Thần thấy sắc mặt Lục Hành Vũ trắng bệch, nhiều nơi bị thương, nhịn không được chảy nước mắt.

Lục Hành Vũ lúc đầu còn muốn trách Bạch Thần lỗ mãng hấp tấp chạy ra, nhưng nhìn Bạch Thần hốc mắt đỏ, tâm hắn cũng lập tức mềm nhũn.

“Đừng khóc.”

Vươn tay xoa xoa khóe mắt cua Bạch Thần, Lục Hành Vũ thấp giọng nói: “Lần này là tôi không suy xét chu toàn, liên lụy em lo lắng.”

Bạch Thần đã sắp khống chế được mình, nhưng nghe được những lời này của Lục Hành Vũ, không biết thế nào lại đột nhiên khiến cậu rơi nước mắt, tiếp theo, Bạch Thần vội ôm chặt Lục Hành Vũ, khóc lớn.

Lục Hành Vũ cảm nhận được thân mình Bạch Thần không ngừng run rẩy, hắn khẽ thở dà, vươn cánh tay co rút đau đớn chậm rãi ôm lấy Bạch Thần, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ôm lấy cậu.

Qua một lúc, chân của Lục Hành Vũ đã đau đến cực điểm —— hắn thật sự chịu đựng không nổi.

Bạch Thần lúc này mới nhận ra Lục Hành Vũ bị thương khá  nghiêm trọng, vội vàng lau sạch nước mắt, đỡ Lục Hành Vũ lên xe.

Làm Lục Hành Vũ ngồi ở ghế sau, Bạch Thần an vị ở ghế lái xe.

“Đi bệnh viện gần đây.” Lục Hành Vũ ở phía sau thấp giọng nói.

Bạch Thần gật gật đầu, vội vàng quay đầu lái xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui