Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!

Ân Trục Ly và Thẩm Đình Diêu đi trong đường hầm bí mật rất lâu. Nàng vốn là người đa nghi, cả đường lúc nào cũng nhờ Khúc Hoài Thương và thị vệ dẫn đường còn mình và Thẩm Đình Diêu đi sau. Nàng đã tính toán cẩn thận, nếu Khúc Hoài Thương dám lén đâm nàng, nàng sẽ kéo Thẩm Đình Diêu chôn cùng ngay lập tức.

Đường đi dưới hoàng cung rất phiền phức, rõ ràng là một mê cung. Nếu không có người dẫn đường mà muốn đi ra ngoài chỉ sợ tốn rất nhiều thời gian.

Lần mò một hồi, cuối cùng đường hầm cũng rộng ra đủ để một người cưỡi ngựa. Ân Trục Ly để ý lắng nghe mới nhận ra đây là nơi thoát nước, có thể tính trước rằng mực nước ở đây sẽ giảm xuống vào mùa đông, vì vậy con đường này cũng sẽ lộ ra.

Thẩm Đình Diêu còn chuẩn bị cả ngựa, tự đưa dây cương cho Ân Trục Ly, vừa cười vừa nói: “Nếu ngươi lo lắng thì có thể cùng cưỡi ngựa với ta.”

Ân Trục Ly gượng cười: “Không được, không chạy nhanh.”

Mọi người cưỡi ngựa đi thẳng đến một canh giờ sau, Ân Trục Ly phát hiện ra mình đang ở một nơi cực kỳ bí mật dưới sông đào bảo vệ thành. Nếu vào mùa khác, nơi đây chắc chắn đang chìm trong nước. Nàng ngó nhìn, phát hiện ra nơi này nằm ngoài Trường An, tự thấy công trình này thật lớn.

Giờ vẫn là ban đêm, không có đồng hồ cát nên nàng không tính được canh giờ chính xác. Người của Thẩm Đình Diêu hạ dây thừng, tất cả leo lên. Sau một hồi, cuối cùng nàng cũng thấy Ân thị ngồi trong một chiếc xe ngựa không hề gây chú ý. Lâu ngày không gặp Ân thị, nàng cũng có nhiều điều muốn nói.

Thẩm Đình Diêu không quan tâm nàng cưỡi ngựa hay đi xe, chỉ huy đoàn người đi thẳng về phía tây.

Lúc này, trong cung đã vô cùng náo loạn. Đầu tiên là thích khách lẻn vào điện Chiêu Hoa, Hiền phi Bệ Tàng Thi bị người đánh gãy chân và khẳng định rằng Văn Hú hoàng hậu làm chuyện đó. Thẩm Đình Giao cũng có hơi nghi ngờ: dù khi đó ánh sán không tốt, hắn lại đứng xa, không có ấn tượng với hai người mặc đồ đen nhưng kiểu gài dây cung kia, hắn lại rất quen thuộc!

Hắn tỏ ra bình tĩnh nhưng lòng cũng cân nhắc: nếu giờ thừa nhận thích khách là Ân Trục Ly – gần như chắc chắn là nàng rồi – vậy thì thừa nhận xong Bệ Thừa Nghĩa có bỏ qua cho nàng không?

Còn nữa, tên đi cùng nàng là ai?

Ngay lập tức, hắn phái Trương Thanh bao vây cung Lục Bình, không lâu sau Trương Thanh báo lại: “Phụ hoàng, nhân thần đã lục soát khắp cung Lục Bình, không thấy dấu vết của mẫu hậu.”

Thẩm Đình Giao sắp cắn nát môi mình. Cuối cùng nàng vẫn từ bỏ hắn, đồ con sói vô lương tâm, bội ơn bạc nghĩa! Hắn nghĩ đến một nghìn cách lóc xương, rút máu, lột da của Ân Trục Ly. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ đứng lẳng lặng ở điện Chiêu Hoa.


Cung đình đại biểu cho quyền thế thiên gia vẫn ồn ào tiếng người, ngọn đèn dầu cháy sáng rực, hắn lại có cảm giác vô cùng cô đơn. Hắn có được ngàn dặm giang sơn, thế nhưng lại mất đi tay áo lau nước mắt cho mình.

Hắn nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của mình, xuyên thấu qua lớp tuyết trong màn đêm: “Lập tức phái người bao vây đại trạch của Ân gia, sau ba ngày giết hết toàn tộc Ân gia. Sau ba vạn tướng sĩ đuổi theo cả đêm, chỉ cần giấu quân làm phản sẽ bị tru di cửu tộc. Vẽ tranh ba người chiêu cáo thiên hạ, treo giải cho đầu Ân Trục Ly mười vạn hai, đầu Thẩm Đình Diêu tám vạn hai, đầu Khúc Hoài Thương sáu vạn lượng… hoàng kim!”

Trương Thanh sợ hãi: “Phụ hoàng! Có lẽ mẫu hậu bị ép…”

Thẩm Đình Giao xua tay, dung mạo khuynh thế: “Nhanh lên.”

Thấy lệnh truy nã, Ân Trục Ly biết rằng lần này Thẩm Đình Giao làm thật rồi. Thẩm Đình Diêu cũng hiểu hai người họ đã trở mặt thành thù: “Vậy người nhà Ân gia thì thế nào?”

Ân Trục Ly gượng cười: “Ai có số phận của người đó, ta không quản nhiều được.”

Nàng chơi cờ một mình trong xe ngưa. Khi đó là đầu tháng một, trời vẫn đổ mưa và tuyết. Đường ngoài thành cũng không được lát đá, khi xe ngựa đi qua phát ra tiếng bì bõm.

Đưa ra lệnh truy nã vào thời điểm này có hai ý nghĩa: một là khiến Thẩm Đình Diêu cảm thấy hai người họ đã trở mặt thành thù nên an tâm, hai là để Bệ Thừa Nghĩa cảm thấy vương thượng cũng để mặt mũi cho hắn. Thật ra, Thẩm Đình Giao cũng là người khó lường.

Hôm sau, quân đội phát hiện ra tung tích của Thẩm Đình Diêu. Thẩm Đình Giao cực kỳ giận dữ, tự mình lên đường truy kích phản quân. Đương nhiên Phó Triêu Anh không thể để hắn đuổi theo một mình, Bệ Thừa Nghĩa thì lại đang cần cơ hội thể hiện lòng trung thành, vì thế hai người cùng nhau đi về phía tây.

Thẩm Đình Diêu biết chuyện không nhỏ: bây giờ hắn yếu thế, giờ ra ngoài lại không mang theo nhiều người, làm sao cản được hơn mười vạn quân của Thẩm Đình Giao?

Tình huống khẩn cấp, hắn chỉ đạo mọi người bỏ xe cưỡi ngựa, nhanh chóng tiến về phía trước. Có điều Ân thị vốn không có võ công, cuộc sống vốn an nhàn sung sướng, làm sao có thể chịu được sự mệt nhọc này?

Thẩm Đình Diêu chỉ biết kêu khổ trong bụng. Trước kia giữ bà ta để kìm chế Ân Trục Ly, giờ lại thành kìm chế chính mình.

Khi đoàn người đi đến vùng Thiên Thủy thì bị Thẩm Đình Giao bắt được. Thẩm Đình Diêu cũng đã tính trước, lập tức kề đao bên cổ Ân Trục Ly, giữ nàng làm con tin tạm thời. Khi đó là giữa tháng, nước ở quận Thiên Thủy đóng thành băng. Thanh đao to lớn kề sát bên cổ áo, phả ra hơi lành lạnh.


Thẩm Đình Giao mang theo hơn mười vạn quân ghìm dây cương trước, đi theo bên cạnh là Bệ Thừa Nghĩa và Phó Triêu Anh. Nhìn tình cảnh này, đương nhiên Bệ Thừa Nghĩa vô cùng sung sướng: Khúc Thiên Cức còn chết trên tay của con đàn bà này, hắn cũng không muốn phải đấu với nàng. Chết thế này ông ta cầu còn không được.

Phó Triêu Anh càng khỏi phải nói. Giữ lại nữ nhân này là giữ lại tai họa, chết thế này coi như vĩnh viễn diệt trừ tai họa về sau.

Chỉ có Thẩm Đình Giao trầm ngâm.

Hai người kia thì thầm hiến kế bên tai hắn, nhưng thật ra mục tiêu lại rất thống nhất: giết hết lũ bè cánh này. Rõ ràng hắn là quân chủ, việc này đáng ra do hắn quyết định, nhưng hắn sao có thể tự quyết định? Hiện giờ tên đã lên dây, hắn cũng không thể làm trái ý hai vị lão tướng bên cạnh. Hắn nhìn Ân Trục Ly, Ân Trục Ly cũng nhìn hắn. Nhìn nhau hồi lâu, hắn nói: “Ân Trục Ly, trẫm đối xử với ngươi vô cùng chân thành, vì sao ngươi phải đi theo địch?”

Ân Trục Ly hắn giọng: “Bệ hạ, đất lành chim đậu. Đất này của bệ hạ nhiều sâu mọt lắm (1)

Lời vừa nói ra, hai người Bệ Phó mặt đều biến sắc. Phó Triêu Anh biết rõ tính cách của Ân Trục Ly, biết người này nói năng chẳng giữ kẽ, thà ngậm mồm vào còn hơn. Có điều Bệ Thừa Nghĩa lại tức không chịu được, ông ta vốn là quan lớn ở biên giới, biết chuyện của Khúc Thiên Cức nhưng lại chưa bao giờ gặp mặt Ân Trục Ly.

Thế là ông ta bực bội nói: “Ân Trục Ly, ngươi là quốc gia chi mẫu (2). Trước thì làm tổn thương cung phi, sau thì bôi nhọ triều thần. Vừa không có tài vừa không có đức, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ?”

Ân Trục Ly ngước mắt nhìn hắn. Khi đó hắn đứng trên cao, còn nàng ở dưới đao. Thế mà nàng vẫn cả vú lấp miệng em: “Bệ Thừa Nghĩa đúng không? Ngươi thân là An Xương hầu, biết ta chính là quốc mẫu của Đại Huỳnh, gặp ta không quỳ – bất kính, âm mưu hại ta – bất trung, khuyến khích bệ hạ giết vợ, để hắn bất nhân bất nghĩa, loạn thần tặc tử. Loại vô sỉ thất phu như ngươi thì có khác gì sâu mọt?”



Nàng nói vô cùng khí thế, Bệ Thừa Nghĩa nghe mà râu cũng rung lên, chỉ tay vào nàng “Ngươi, ngươi…” mãi mà không nói nổi gì thêm. Phó Triêu Anh muốn cười mà phải đưa tay bịt mồm, không dám hé răng.

Thẩm Đình Giao trên ngựa nhắm mắt lại, muốn cười lắm rồi nhưng lại nói ra nghe rất buồn rầu: “Chết đến nơi rồi còn võ mồm.”

Ân Trục Ly cũng hết cách: “Đàng nào cũng phải chết, phải nói cho thoải mái chứ.”


Thẩm Đình Giao nhắm mắt lại. Thẩm Đình Diêu cảm thấy choáng váng… Đương nhiên hắn không muốn mình lại quan tâm đến Ân Trục Ly. Tay hắn run lên, đao miết qua cổ Ân Trục Ly, máu chảy ướt đẫm vạt áo. Khúc Hoài Thương cũng thấy giận dữ: “Hoàng thượng, một khi đã như vậy, xin hãy để thần giết yêu nữ này đề mạng cho bố thần.”

Hắn vung đao qua nhưng lại quên mất một chuyện: Thẩm Đình Xa không còn võ công, tay yếu ớt, lại đang bị phân tâm, làm sao có thể giữ được Ân Trục Ly. Ân Trục Ly chớp đúng thời cơ, tay phải ấn mạch môn của Thẩm Đình Diêu, vừa lật cổ tay đã đẩy hắn ra trước. Đao của Khúc Hoài Thương chạm vào ngực hắn, may rút lại kịp.

Thẩm Đình Giao thấy có biến, vội vàng cho người bao vây. Người của Khúc Hoài Thương không có mấy, nhanh chóng bị bắt.

Đương nhiên là Ân Trục Ly cũng bị bắt. Nàng không phải Triệu Tử Long (3), không thể đấu lại thiên binh vạn mã.

Khúc Hoài Thương bị trói lại, còn đang chửi bậy. Ân Trục Ly không bị trói, còn Bệ Thừa Nghĩa vừa bị nàng mắng cho cay cú cũng không dám làm gì… Dù sao nàng cũng đang là hoàng hậu, trói lại thì mất thể diện đất nước.

Thẩm Đình Giao được Trương Thanh đỡ xuống ngựa, từ từ đi đến trước mặt hắn. Thẩm Đình Giao mặc trang phục hành quân, càng làm nổi bật vóc người cao ráo (Mẹ Bí Ngô: thật ra mình hơi nghi ngờ vì TĐG yếu ớt từ nhỏ, đã xinh như hoa hậu rồi lại còn cao ráo là chế lào? Mình cứ nghĩ TĐG được 1m6 là may rồi :v). Ân Trục Ly bị bốn người giữ, ánh mắt lại rực rỡ như đóa hoa đầu xuân tháng ba: “Bệ hạ, nô tì có một lời, nghe xong rồi bệ hạ giết ta cũng không muộn.”

Thẩm Đình Giao dừng bước. Phó Triêu Anh lên tiếng: “Bệ hạ, thứ thần nói thẳng. Văn Hú hoàng hậu thông đồng với địch, chứng cớ rất rõ ràng, xét về tội thì phải chém. Nàng ta lại giả dối nên bệ hạ hãy nhanh chóng đưa ra quyết định, tránh để chuyện phức tạp.”

Bệ Thừa Nghĩ cũng lên tiếng: “Bệ hạ, hạ lệnh đi.”

Thẩm Đình Giao cho hai tay vào tay áo, nhẹ nhàng nói: “Dù sao trẫm và nàng cũng có hơn mười năm tình cảm, để nghe nàng nói.”

Hai người Bệ, Phó nhìn nhau thở dài.

Cổ Ân Trục Ly vẫn còn chảy máu. Ân thị đã bị quân sĩ khống chế, cũng niệm tình bà tuổi cao và chưa nhận được lệnh của Thẩm Đình Giao nên không làm khó bà. Giờ bà đang mắng mỏ Thẩm Đình Giao vong ân phụ nghĩa rất to. Ân Trục Ly mỉm cười: “Bệ hạ, Khúc Hoài Thương và ta có mối thù không đội trời chung, ngài có bao giờ thử nghĩ vì sao hắn phải đưa ta chạy trốn về phía tây không?”

Hắn mím môi, đôi mắt sâu thẳm khó lường. Hắn yêu nàng, chỉ hận không thể chặt đôi tay đôi chân này đi để giữ nàng ở bên mình cả đời, vì nếu nàng rời đi, nếu nàng không nhớ đến hắn, nàng sẽ tìm một nơi trời cao biển rộng, thoải mái tự do tự tại mà sống.

Có lẽ nàng cũng sẽ gặp được một nam nhân, một nam nhân nào đó cũng ôn nhuận như ngọc như Đường Ẩn, cùng nhau cầm sắt hài hòa (4), sống những tháng ngày êm đềm. (Nghe chả giống ATL gì cả…)

Hắn bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, trong nháy mắt tim như bị dao cắt nhưng vẫn cố nén nước mắt: “Ngươi nói gì cũng vô dụng. Ta tình nguyện giết ngươi bây giờ để dù ngươi có hóa thành tro bụi cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta. Cho dù hôm nay ngươi nói hay đến mấy cũng đừng hòng thoát được.”


Bệ, Phó cùng nhau thở hắt ra nhẹ nhõm. Ân Trục Ly thở dài: “Dù sao cũng chết, ta với ngươi dù gì cũng có tình nghĩa mười năm, tàng bảo đồ này coi như ta tặng cho ngươi, tránh cho Ân gia bị họa diệt môn.”

Thẩm Đình Giao còn chưa nói gì thì hai người kia đã động lòng. Thảo nào nàng và Khúc Hoài Thương có thù nhà mà hắn vẫn hộ tống nàng đến đây, hóa ra vì tàng bảo đồ này. Chuyện kho báu của Ân gia đã thành truyền thuyết từ thời thánh tổ gia Thẩm Vãn Yến nhưng từ đầu đến cuối chưa có ai tìm được.

Ân Trục Ly lại kích động mọi người, ra vẻ luyến tiếc: “Tiền của phi nghĩa dù tốt nhưng nói chung cũng không thể mang xuống mồ được. Cửu gia, ta và ngươi dù sao cũng từng quen biết, dù có mục đích riêng nhưng ta cũng tự nhân mình chưa bao giờ phụ ngươi. Hiện giờ ta chỉ cầu cho người của Ân gia một con đường sống, mong bệ hạ thành toàn.”

Thẩm Đình Giao trầm ngâm không nói gì. Bệ Thừa Nghĩa vội vàng: “Bệ hạ, giờ quốc khố Đại Huỳnh trống rỗng, nếu có kho báu này thì có thể cứu hàng vạn dân chúng thoát cảnh đói khổ. Làm việc tốt tích đức, Ân gia chẳng qua bị Ân Trục Ly liên lụy, thật ác không gì bằng. Hay bệ hạ thành toàn cho nàng đi?”

Phó Triêu Anh đến giờ vẫn không yên tâm: “Có điều cứ nhìn tàng bảo đồ trước đã xem thế nào.”

Ân Trục Ly đã chuẩn bị từ trước, lấy bình sứ ở bên hông ra. Ở đây có nhiều người, nàng chỉ xoa một ít thuốc nước lên đầu vai, khẽ xoa, không lâu sau vai nàng cũng hiện lên những nét vẽ đẹp đẽ, lờ mờ hình dáng núi sông.

Hai người Bệ, Phó nín thở. Nàng dừng tay: “Thật có lỗi, Ân mỗ chỉ có thể biết một mình và báo cho bệ hạ.”

Hai người không muốn thế nhưng dù sao bản đồ cũng vẽ trên người nàng, nàng lại là quốc mẫu, dù xử tử thì người ngoài cũng không thể mạo phạm. Họ không thể nói gì hơn, đành đồng ý.

Quân đội đã hạ trại ở phía sau. Bệ Thừa Nghĩa và Phó Hướng Anh lại sợ nàng lắm trò nên dùng xích sắt trói nàng lên một cây tùng cao lớn ngay đó. Bọn họ vẫn lo cái bản đồ nên chỉ trói tay chân cho chắc. Ân Trục Ly ra cái vẻ bó tay với kiểu trói giết mổ này, còn Thẩm Đình Giao nhìn mà chỉ muốn đánh nàng mấy roi mới bõ tức.

Tác giả có lời muốn nói: Ân Đại đương gia có chết không?

Có câu nói: tai họa ngàn năm còn mãi… >_

1.Câu gốc: Chim tốt chọn đồng cỏ xanh để đậu, còn cái đầu gỗ của ngài nhiều sâu mọt lắm.

2.Quốc gia chi mẫu: Mẹ của cả nước. Ều, nhưng dịch hẳn ra tiếng Việt nghe rất là kinh…

3.Triệu Tử Long: mất năm 229 sau Công nguyên. Ông là một vị tướng trong quân đội, sống ở cuối triều đại Đông Hán và đầu thời Tam quốc. Ông là người có công lớn trong việc thành lập nhà Thục Hán. Người Việt Nam mình có lẽ quen với cái tên Triệu Vân hơn Triệu Tử Long. Vì nhiều lý do nên những thông tin về vị danh tướng này không rõ ràng lắm nhưng ông được Tam quốc diễn nghĩa miêu tả là “cao tám thước, mắt rồng, mày rậm, má bầu, sống mũi diều hâu, lưng sói, tay vượn, bụng beo, cưỡi Bạch Long mã, uy phong lẫm liệt” và có rất nhiều chiến công. Thật xin lỗi, đọc xong đoạn miêu tả mình chỉ muốn cười, cảm giác giống mấy ông ngồi quán bia ôm sao đó =))

4.Cầm sắt hài hòa: vợ chồng hòa hợp. Có bài Quan thư trong Kinh Thi có câu: “Ta muốn cùng nàng kết duyên cầm sắt” í, hehe, bài đó hay ơi là hay, đọc qua đã thấy xúc động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui