Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!

Thiểm Châu là một nơi nằm trên đường từ Trường An tới Lạc Dương, phía đông có núi, phía tây giáp tỉnh Đồng Quan, phía nam là rừng, núi sông hùng vĩ, địa thế hiểm yếu, là một nơi thật tốt để sơn tặc hành nghề.

Ngày thứ năm, lúc này chính là mùa táo, lúc đi ngang Thiểm Châu, Ân Trục Ly dẫn Thẩm tiểu vương gia đi dạo trên đường, mua thật nhiều táo và các loại mứt hoa quả. Ân Trục Ly không ăn đồ ngọt, Thẩm Đình Giao cũng không thích lắm, hắn nhìn thấy ngon nên mua nhưng không ăn hết nổi. Mua rồi cũng đem lên phân phát cho đám Trương Thanh, Tiểu Hà.

Xe ngựa ra khỏi thành, qua khỏi thôn HƯng Nguyên thì đi vào một con đường rừng nhỏ. Con đường vắng vẻ chỉ có tiếng chim kêu. Thẩm Đình Giao khều Ân Trục Ly, lo lắng cau mày “Thật sự là không có cướp chứ?”

Tiểu Hà ngồi trước cười nói “Cửu gia yên tâm đi, con đường này bình thường rất ít người, cỏ dại um tùm thế này, dù có cướp thật thì chúng cũng chết đói lâu rồi.”

Mọi người cười đùa huyên náo, Ân TRục Ly vỗ nhẹ lên lưng hắn, không nói gì.

Xe ngựa đi tới lưng chừng núi, tiến lùi đều khó, phía trước lại có một đám người ngựa, nhìn tướng tá thì chính là cướp. Đao dài dưới ánh nắng hắt lên ánh sáng chói mắt, đám người ngựa đi trước đều kinh hoàng.

Mười mấy tên cướp kia đều rất lợi hại. TRương Thanh và Tiểu Hà bảo vệ Thẩm Đình Giao, Ân Trục Ly và mười người kia thì ngăn cản. Đối phương cũng là những sát thủ ra tay tàn nhẫn, phút chốc mọi người đều rơi vào hiểm cảnh. Ân Trục LY thầm mắng trong lòng : Tên Hách Kiếm này, tuy nói là làm ra vẻ nhưng cần gì bày ra một đám hung thần thế này?


Đang nghĩ tới việc kết thúc cho xong, đột nhiên bên kia đường lại xuất hiện một đám áo đen, ra tay độc ác, từng chiêu đều trí mạng, mọi người đều hoảng hốt – sao lại nhiều người thế này!

Ân TRục Ly một mình còn dễ, nhưng phải che chở cho Thẩm Đình Giao thì hơi phiền phức, những tên này cũng không chút nhân nhượng, trong lòng nàng chợt bừng tỉnh – thì ra đây là những tên mà THẩm Đình Xa sai tới phục kích Thẩm Đình Giao!

Một nhóm nhỏ thì còn có thể cầm cự, đằng này lại đông đúc như vậy, tên nào cũng rat ay tàn nhẫn. Ân TRục Ly quay đầu hét lên với Thẩm Đình Giao “Chạy đi! Chạy vào thành đi, tới nha môn!”

Thẩm Đình Giao do dự “Nhưng còn nàng…”

Ân Trục Ly chặn một đường kiếm, quát to “Đừng nói nhảm nữa! Mau cút!”

Thẩm Đình Giao xoay người chạy, Ân Trục Ly mắng một tiếng, đưa tay chặn lại tên áo đen đang đánh với nàng, bước tới nhảy lên lưng ngựa, kéo Thẩm Đình Giao lên rồi dùng sáo thúc ngựa “Chạy!”
Lão Tam tung vó, chạy như bay ra khỏi núi. Tiểu Hà và Trương Thanh cũng muốn đi theo, Ân Trục Ly cao giọng nói “Hai người các ngươi không cần đi theo, cản bọn này lại đã.”


Trương Thanh vẫn có chút lo lắng “Vương phi, Vương gia có biết cỡi ngựa…” Lời còn chưa nói xong thì đã thấy có người lao đến, hắn vội vàng đẩy Tiểu Hà ra.

Về phần Thẩm Đình GIao, hắn cưỡi trên lưng Lão Tam, chạy băng băng rời khỏi núi, con ngựa Lão Tam này vốn vô cùng ngạo mạn, luôn luôn xem thường Thẩm tiểu vương gia. Bình thường có Ân Trục Ly, nó còn sợ bị đánh nên vẫn còn khiêm tốn chút. Hôm nay chỉ có một mình Thẩm Đình Giao, không biết nó vô tình hay cố ý mà lại ba chân bốn cẳng chạy như bay. Thẩm tiểu vương gia bị chóng mặt, cuối cùng không chịu nổi mới túm lấy lông nó, lúc này nó mới thở phì phì rồi dừng lại.

Thẩm Đình Giao xuống ngựa, ói thốc ói tháo. Lão Tam thì lại lấy chân bới đất, thở phì phì. Thẩm Đình Giao cảm thấy lúc này như sống không bằng chết, bên kia lại có người bay tới, thậm chí hắn cũng chẳng thèm che mặt.

Thẩm Đình Giao cau mày “Chương Húc, ngươi là Nhất phẩm đới đao thị vệ, không ở trong cung làm việc, tới đây làm gì?” Chương Húc nghe thấy vậy thì chỉ cười nhạt “Cửu gia, Vương thượng đặc biệt sai nô tài tới tiễn ngài một đoạn xuống Hoàng Tuyền.”

Mặt Thẩm Đình Giao tái xanh, con ngựa chết tiệt này, lúc về nhất định phải bằm nó, nhất định phải bằm nó! Hắn thở hết hơi, áo quần xốc xếch nhưng vẫn bình thản “Hiếm khi hoàng huynh có lòng như vậy, phải ngươi tới đây hộ tống ta.”

Chương Húc nghe vậy thì đơ người, cảm thấy Thẩm tiểu vương gia lúc này thật là dễ thương quá đi, hắn từ từ bước tới. Thẩm Đình Giao một tay vịnh vách đá, gió lùa qua người hắn làm tay áo bay phất phơ, yếu đuối đứng ở giữa rừng, thật là một cảnh đẹp động lòng người.


Chương Húc là một người chín chắn, nếu không thì Thẩm Đình Xa cũng chẳng phái hắn tới làm việc này. Nhưng mỹ nhân ở giữa rừng, sự phong tình này ai mà kháng cự được. Hắn đi tới trước mặt Thẩm Đình Giao, thấy Thẩm Đình Giao mệt mỏi chau mày, mùi hương cơ thể theo gió núi thổi tới, làm lòng người lay động.

Phúc Lộc Vương, em trai của Thiên tử, là dòng dõi Hoàng tộc, lại có bộ dáng như hoa như ngọc thế kia thì làm sao hắn ko say mê đây?

Chương Húc đưa tay chạm vào phía dưới, nơi đó đã dựng thành một cái lều. Thẩm Đình Giao nhìn hắn, có chút ngu ngơ không hiểu “Ngươi nhìn gì Bổn Vương đấy???”

Khuôn miệng thơm tho của Thẩm Đình Giao khẽ mở, giọng nói như tiếng châu ngọc. Chương Húc lại càng không kiềm lòng được, trong đầu nóng lên, bước tới ôm Thẩm Đình Giao. Chương Húc là người luyện võ, thân thể cao lớn, trong chớp mắt đã đè Thẩm Đình Giao bên dưới. Thẩm Đình Giao tức điên “Chương Húc, ngươi… láo xược!!”

Hai tay Chương Húc bận rộn, len vào tấm áo lụa của Thẩm Đình Giao “Cửu gia của ta, dù sao thì ngài cũng sắp chết rồi, trước khi chết thuộc hạ cho người chút vui vẻ, coi như cũng đủ nghĩa đủ tình!”

Chương Húc đã bôn ba mấy ngày nay, dưới cằm lún phún râu, lúc này cạ cạ trên mặt làm Thẩm Đình Giao căm ghét nhíu chặt mày, hắn nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm tiểu vương gia thì trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt. Mùi thơm trên người Thẩm tiểu vương gia càng rõ thêm, Chương HÚc đè Thẩm tiểu vương gia lại, tham lam mút lên da thịt như ngọc của Thẩm Đình Giao. Thẩm Đình Giao liều mạng đẩy hắn, bàn tay sờ trúng nơi nóng bỏng trên người hắn, Thẩm Đình Giao cũng là nam nhân, đương nhiên biết đây là cái gì, hắn tức giận muốn điên lên được.

Chương Húc cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai má của Thẩm tiểu vương gia hây hây đỏ, như đóa hoa hải đường đang hé nở, đẹp không sao tả hết, hắn không chịu nổi nữa, đưa tay kéo nội khố của mình, khàn khàn nói “Cửu vương gia… Cửu vương gia của ta, kiếp nay có thể đè ngài một lần thế này, Chương mỗ chết cũng đáng…”

Ở gò đất ven đường, phía sau bụi cỏ có người thì thào “Đàn công tử, còn chưa ra tay nữa hả?”


Đàn Việt ngồi sau bụi cỏ, lau lau kiếm “Gấp cái gì, Đại Đương gia bảo chúng ta chờ đến nguy cấp mới ra tay. Ít người có thể coi màn xuân cung đồ sống của Cửu gia lắm.”

Người đứng sau mấy lần mở miệng tính nói, cuối cùng cũng ngậm miệng, một đám người đứng yên xem tên Chương Húc kia càn quấy, tiếng thở ồ ồ của hắn làm ngứa ngáy trong lòng.

Mấy người bên đây đứng yên, Chương Húc bên kia đưa tay giật quần của Thẩm Đình Giao, Đàn Việt đang chuẩn bị đứng dậy thì người bên kia đã thét một tiếng rồi ngã xuống. Thẩm tiểu vương gia bình thản đứng dậy, đưa tay sửa lại quần áo. Chương Húc ngã xuống đất bất động, Thẩm Đình Giao rút thanh kiếm bên hông ra, tư thế bình thản như mới cắt một cọng hành, giọng nói lạnh nhạt “Ghét nhất là bị đè!”

Lão Tam đứng bên kia mở to hai mắt nhìn, giống như cũng sợ ngây người – cái tên này cũng biết giết người sao?

Chương Húc nằm bất động trên đất, Thẩm Đình Giao giống như không yên tâm, tiến tới chém một phát, Chương Húc đã tắt thở, máu từ lồng ngực chảy ra vẫn còn nóng hổi. Một người tiến tới kiểm tra, vẻ mặt nghiêm trọng “Xương sống thứ ba của hắn bị đánh gãy, ra tay vô cùng chính xác.”

Đàn Việt tra kiếm vào vỏ, trầm giọng nói “Ta đi theo bảo vệ hắn, mấy người các ngươi tới giúp Đại Đương Gia, mau mau báo cáo tình huống.”

Đợi mọi người đi hết, Đàn Việt đứng trước thi thể kia, cau mày suy nghĩ – tên này là nhanh trí hay là thâm tàng bất lộ đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui