Kim chá cô

 
Lý Trọng Tuấn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, đây thuộc về vấn đề tôn nghiêm, nhất định chàng sẽ không bắn ra trước mặt nàng! Tuy Tuy dứt khoát gia tăng sức lực, đưa tay lên xuống càng lúc càng nhanh, nàng có thể cảm nhận được lồng ngực của chàng đang phập phồng kịch liệt dưới lớp áo ngủ, loáng thoáng còn có tiếng dốc lặng lẽ tản ra trong bóng đêm.
 
Không nghe được nhưng cảm nhận được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gân xanh trên côn thịt khẽ giật giật, đó cũng là cảm giác quen thuộc trong huyệt thịt của nàng, nàng biết Lý Trọng Tuấn sắp đến lúc cao trào nên bắt đầu giảm tốc độ. Côn thịt không thể đột ngột thích nghi với hành động chậm rãi này, nhịp đập vẫn như cũ. Tuy Tuy cảm thấy vô cùng đắc ý.
 
"Điện hạ vẫn không chịu nói sao?"
 
Tuy Tuy đã học được rất nhiều thứ từ chàng, một chút sâu, một chút nông, không cho chàng có cơ hội được phát tiết, không cho chàng thoải mái.
 
"Ây da, nó chuẩn bị phun nước rồi, Điện hạ không muốn dừng lại chứ? Chuyện riêng tư như vậy, không tiện để thiếp nhìn thấy." Tuy Tuy ra vẻ thẹn thùng, hé miệng cười tủm tỉm, nhưng nàng nhanh chóng không thể cười được nữa.
 

Lý Trọng Tuấn bất ngờ chuyển từ phòng thủ sang tấn công, chàng hung hăng đè Tuy Tuy xuống giường.
 
Thay vì cố gắng kéo tay nàng ra, lúc này chàng đổi ý nắm chặt lấy tay nàng, lợi dụng tay nàng để thoả mãn. 
 
"Hả? Hả? Không được!"
 
Tuy Tuy hoảng sợ, lập tức hối hận vì những gì vừa làm, nhưng đã quá muộn, Lý Trọng Tuấn không cho phép nàng trốn thoát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy Tuy hét lên không chút do dự: "Điện hạ, chàng cũng không thể bất chấp tất cả chứ…"
 
Nhưng Lý Trọng Tuấn vẫn thở hổn hển bên tai nàng, vừa thô bạo lại có chút yếu ớt dị thường. Tuy Tuy sợ hãi ngẩng đầu lên, trông thấy chàng cũng đang hừng hực nhìn nàng, khuôn mặt đỏ bừng giống như say rượu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
 
Vừa rồi mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của Tuy Tuy, nhưng dường như bây giờ nàng đã trở thành dụng cụ để cho chàng tự thoả mãn.
 
Tuy Tuy không thích điều đó chút nào.
 
“Đừng, ta không muốn!” Nàng thấp giọng cầu xin tha thứ: “Điện hạ, buông ta ra.”
 
Lý Trọng Tuấn khàn giọng cười cười: "Buông nàng ra? Đây là do nàng tự tìm."
 
Tuy Tuy khóc không ra nước mắt, mấy lần định rút tay lại nhưng đều bị chàng giữ chặt. Lý Trọng Tuấn quá mạnh, thứ trong tay nàng sưng lên căng tức gân xanh, mạch máu nhảy nhót trong đôi bàn tay mảnh khảnh của nàng, khiến lòng bàn tay nàng tê dại.
 

Bỗng nhiên Tuy Tuy cảm thấy rất ấm ức, chính mình cũng không biết là đang giả vờ hay thật sự: “Chuyện gì đã xảy ra, Điện hạ vẫn không muốn nói cho ta biết à? Là do ta ngu xuẩn không hiểu việc lớn của chàng, hay là tại ta hèn mọn, không xứng đáng được biết? Điện hạ là Vương gia, ở bên ngoài hô mưa gọi gió người người kính phục, nhưng đến khi thật sự phạm sai lầm bị nhốt ở chỗ này, cũng chỉ có một mình ta chăm sóc chàng." Giọng nói của nàng có chút gấp gáp, nhưng khe khe như gió thoảng qua: “Nếu như Điện hạ… Điện hạ chết ở đây… Cũng chỉ có ta là người duy nhất chết cùng với Điện hạ…Ưm…”
 
Tuy Tuy chưa kịp nói hết câu, Lý Trọng Tuấn đã bất ngờ hôn lên môi nàng. 
 
Nụ hôn của chàng vừa mạnh mẽ lại vừa nhanh chóng, không có kết cấu, liên tục cắn vào môi và răng của Tuy Tuy. Tuy Tuy không hiểu vì sao đột nhiên chàng lại phấn khích như vậy, nàng cũng cắn mạnh vào môi chàng, cả hai đều chảy máu.
 
Trong cơn hoan lạc đầy áp lực này, nụ hôn đó lại giống như một sự phát tiết.
 
Lý Trọng Tuấn biết, chàng bị nhốt càng lâu thì sẽ càng không có hy vọng.
 
Chàng cũng không lạc quan về số phận bản thân, thế nhưng khi còn sống đơn độc một mình, đến khi sắp chết... Nàng nói rằng nàng sẽ chết cùng chàng. Nhất định nàng sẽ hối hận, sẽ hận chàng, nhưng chàng không thể kiềm chế được nữa.
 
Lý Trọng Tuấn đột nhiên buông tay, côn thịt va vào bụng nàng, bắn ra dòng nước nóng hổi.
 
Tuy Tuy sững người, sau đó bắt đầu khóc lóc tỉ tê.
 
Lý Trọng Tuấn rót nước trà lau rửa giúp nàng, sau đó hôn lên má nàng, dịu dàng nói: "Nàng sẽ không sao."

 
Lúc này Tuy Tuy chỉ biết thở hổn hển, còn chưa kịp hiểu rõ câu nói của Lý Trọng Tuấn, đột nhiên bên ngoài cửa sổ có ánh đèn sáng trưng, ánh sáng đó đang dần dần đến gần.
 
Có ai đó đang đến.
 
Tiểu tử bên ngoài lần lượt hô:
 
"Tham kiến Trịnh Nội tướng."
 
Tuy Tuy trở mình ngồi dậy.
 
Là người trong cung tới!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui