Giọng nói nàng ấy nhỏ một chút: "Cho nên, cho nên mỗi ngày nô tỳ lại đến dưới gốc cây mai ở chân tường góc phía bắc đào dược liệu lên, nấu cho cô nương uống..."
Chàng cười lạnh: "Ngươi cũng nghe lời quá."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Ngọc liên tục dập đầu, tiếng cộp cộp vang lên: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Chỉ là... Chỉ là thị nữ Vương phi nói nếu ta không làm theo, sẽ giết a huynh của nô tỳ! Mạng nô tỳ không đáng giá, nhưng a huynh của nô tỳ chết, a nương, a tỷ, bọn họ đều không sống được, điện hạ... Điện hạ..."
Nói xong lại khóc lớn lên: "Mỗi lần cầm thuốc đến, nô tỳ đều nấu ra trước rồi dùng đũa bạc thử, tự uống ba ngày, nếu không cảm thấy gì hết, mới dám đưa cho cô nương. Nô tỳ đáng chết... Đáng chết, nô tỳ lòng lang dạ sói, cô phụ tấm lòng cô nương với nô tỳ, điện hạ ban chết cho nô tỳ đi, chỉ xin người buông tha người nhà nô tỳ..."
Nàng ấy khóc đến đứt hết ruột gan, rất nhiều ấm ức, rất nhiều áy náy, nhưng Lý Trọng Tuấn không kiên nhẫn. Chiếc đũa bạc bị chàng tiện tay ném xuống mặt đất, kêu leng keng, khiến Tiểu Ngọc không dám khóc nữa.
Lý Trọng Tuấn lại nhắm mắt ấn lên ấn đường, bỗng nhiên nói:
"Kẻ ngốc."
Giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi, không biết tại sao, lại còn có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt, cũng không giống nói cho nàng ấy nghe. Tiểu Ngọc đều bị dọa choáng váng, đành không dám nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, chàng lại nói: "Ngươi không hiểu gì hết..."
Không hiểu gì, chàng cũng không nói tiếp. Chàng chưa từng có thói quen tâm sự với người khác, chàng cũng không có cách nói cho nàng biết, chàng và phụ hoàng liên minh với Dương thị, thiết kế ra cái bẫy này, chính là vì bắt được Lan Lăng Tiêu thị, cắt đứt cánh của Thôi Lư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương gia quy hàng hoàng đế, thúc đẩy hôn sự của chàng và Dương Phạm Âm, vương tử và tiểu thư, trong lòng mỗi người đều có mưu mô, đương nhiên không hề có tình nghĩa để nói.
Người duy nhất có thể được dùng để trói buộc, chỉ có một đứa trẻ.
Dương Phạm Âm không gạt người, thuốc mới đổi không chỉ vô hại, thậm chí toàn bộ đều được đổi thành nguyên liệu giục thai tốt, gần đây cho nàng ăn điểm tâm cũng là vì thế.
Một khi đứa nhỏ sinh ra, danh chính ngôn thuận ôm đến chỗ Vương phi, nuôi nấng dưới danh nghĩa Vương phi, đợi hai mươi năm sau làm quân cờ trò chơi giữa vương quyền thế tộc. Nếu nó có thể sống đến lúc đó.
Về phần mẫu thân ruột kia, đa phần là không sống được nữa.
Mẫu thân của chàng lặng lẽ qua đời trong đêm mùa xuân cô đơn.
Bây giờ, đến lượt nàng.
Lý Trọng Tuấn như bị một thanh đao đâm thẳng vào trong lòng. Đột nhiên chàng mở mắt ra, ánh mắt u ám, đuôi mắt lại ửng đỏ. Tiểu Ngọc thấy vậy, tự biết thời gian chết sắp đến, ngơ ngác ngã xuống đất, lại nghe chàng lạnh lùng nói:
"Hầu hạ nàng ấy cho tốt, ngươi còn có thể nhặt được một cái mạng, nếu để cho ta biết ngươi lại gây ra lỗi lầm gì đó, cả nhà ngươi đều sẽ bị kéo đến bãi tha ma cho chó ăn."
Tiểu Ngọc giật mình, nhưng lập tức hiểu ra, khó tin hỏi: "Điện hạ... Điện hạ đã tha cho nô tỳ sao?"
Lý Trọng Tuấn không để ý tới nàng ấy, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Chàng cũng không có ý định giết nàng ấy, mặc dù đây là một mũi tên giết ba con nhạn... Diệt trừ mật thám, vả mặt Dương Phạm Âm, cũng xem tên ngốc kia xem mình bị người ta lợi dụng như thế nào.
Nhưng chàng không làm thế.
Tiểu Ngọc dập đầu liên tục, nằm trên mặt đất vui mừng mà khóc.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có người nói: "Ể? Ngươi ở đây làm gì, chẳng lẽ chủ tử ngươi ở bên trong!"
Là Tuy Tuy.
Lý Trọng Tuấn tự mình vén rèm đi ra ngoài, chỉ thấy Tuy Tuy đứng ở bậc thang, bị một thị vệ ngăn lại, nhìn thấy chàng, nàng tức giận đùng đùng nói: "Có phải Tiểu Ngọc còn đang ở bên trong hay không? Người ở cùng với Tiểu Ngọc, người đã làm gì nàng ấy rồi!"
Thấy Tuy Tuy, vẻ mặt bàng hoàng trên mặt Lý Trọng Tuấn đã không còn, chàng chỉ thản nhiên nói: "Không cần nàng quản, đi theo ta, ta có việc nói với nàng."
Tuy Tuy cười lạnh: "Không dám làm phiền Ngụy vương điện hạ! Người và ta có cái gì để nói, còn không phải là không cho phép ta thân cận với Vương phi nương nương sao? Yên tâm đi, nếu ta đi nữa, ông trời có mắt, để cho ta không được chết dễ dàng, kiếp nào cũng đều phải ngủ với điện hạ..."
"Xằng bậy!" Lý Trọng Tuấn tức giận trừng mắt nhìn nàng, nhưng Tuy Tuy bĩu môi, đẩy người hầu kia rồi đi thẳng vào trong phòng, xông vào phòng trà, quả nhiên Tiểu Ngọc nằm liệt dưới mặt đất, trên mặt đầy nước mắt, trán đều đã rách da.
Tiểu Ngọc vừa sợ vừa mừng, khóc hu hu không nói nên lời.
Tuy Tuy nóng nảy, lôi kéo Tiểu Ngọc ra cửa, nghiến răng nghiến lợi nói với Lý Trọng Tuấn: "Điện hạ thật đúng là nam tử hán, Tiểu Ngọc làm sai cái gì? Mà người lại làm thế với nàng ấy! Ta đi gặp Vương phi nương nương, Tiểu Ngọc cũng không biết, điện hạ nếu còn không hả giận, không bằng giết ta thì tốt hơn, không cần liên lụy người khác như vậy!"
Nàng nói xong, sắc mặt Lý Trọng Tuấn trở nên rất khó coi, thế nhưng chàng cũng không nói gì hết, thậm chí còn không bảo nàng câm miệng.
Tuy Tuy nghĩ không ra, cũng lười suy nghĩ, kéo Tiểu Ngọc nghênh ngang rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...