Sau đó Tuy Tuy không nhìn thấy Lý Trọng Tuấn, nàng trốn ở trong phòng, uống canh tránh thai.
Trước đây nàng chỉ không muốn mang thai hài tử của chàng, bây giờ nàng cảm thấy sợ hãi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Ngọc mặt mày ủ rũ khuyên nhủ nàng: "Là thuốc có ba phần độc, huống chi thuốc lạnh như vậy, sao uống thường được?"
Nhưng cho dù không nhắc tới chuyện uống thuốc, mặt Tiểu Ngọc cũng luôn ủ rũ, tuyệt đối không giống lúc ở Lương Châu. Có vài lần, Tuy Tuy còn nhìn thấy nàng ấy trốn trong góc tối lén lút rơi nước mắt.
Tuy Tuy không thể đoán được vì sao Tiểu Ngọc lại buồn bã như vậy.
Nàng tìm mọi cách hỏi, Tiểu Ngọc mới nói, là bởi vì mẫu thân bị bệnh.
Tuy Tuy lập tức lấy ra mấy món trang sức, để cho nàng ấy đi mời đại phu bốc thuốc.
Tiểu Ngọc lại khóc càng dữ dội hơn.
Cuối cùng có một ngày, lúc mặt trời lặn xuống, Tuy Tuy ở bên ngoài phòng trà lúc hoàng hôn nặng nề, cách cửa sổ nhìn thấy Tiểu Ngọc đang lén uống canh tránh thai của nàng.
Nàng chấn động, bỗng nhiên hiểu được gì đó, đúng lúc này, chỉ nghe ngoài cửa viện truyền đến những giọng nói cung kính "Bái kiến điện hạ".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Trọng Tuấn tới rồi.
Nàng nhất thời mặc kệ tất cả, xách váy lẻn về phòng, nhào lên giường đắp chăn giả chết. Lý Trọng Tuấn đi vào, nhưng chàng không nói tiếng nào, nhìn nàng qua lớp màn trong chốc lát rồi lại lặng lẽ đi ra ngoài.
... Này?
Tuy Tuy đã nghĩ kỹ, nếu chàng lại ngủ với nàng, nàng sẽ liều mạng với chàng, nhưng hiện tại nàng lại mơ mơ màng màng. Nàng thò đầu ra khỏi màn che, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, rèm bông vào mùa đông đều rủ xuống, hương khói trong lò đồng thau, cành mai đỏ lẳng lặng nghiêng vào trong cành sứ xanh.
Không có động tĩnh gì.
Vậy chàng ở đây để làm gì...
Lần này Tuy Tuy chủ động bò xuống giường, men theo tường chuồn ra ngoài cửa, lén lút nhìn ra ngoài.
Không có ai trong sân.
Nàng không biết, Lý Trọng Tuấn đã sớm đi đến phòng trà xa xa phía sau. Chờ Tiểu Ngọc phát hiện, tay chân luống cuống muốn lẻn ra khỏi phòng trà, đúng lúc đụng phải chàng ở cửa.
Tiểu Ngọc quỳ xuống bụp một tiếng, lắp bắp gọi "Điện hạ."
Lý Trọng Tuấn không nói gì, trực tiếp đi vào phòng trà, Cao Sính kéo Tiểu Ngọc đi theo vào, xoay người đóng cửa lại.
Ráng chiều buông xuống bên cửa sổ, ánh hoàng hôn chói mắt khắp phòng, khóe mắt và đuôi lông mày chàng đều nhuộm lớp vàng mỏng, rất sắc bén. Nước thuốc dày đặc nằm trong cái siêu bạc, trong phòng ngập mùi nước thuốc, Lý Trọng Tuấn cũng không nói lời nào, lạnh lùng nhìn về phía nàng.
Tiểu Ngọc nhìn quang cảnh này, lập tức đã biết không ổn, nàng ấy nằm dưới mặt đất lạnh run.
Sau một thời gian dài, mới nghe chàng nói: "Nói đi."
Một lời không đầu không đuôi, Tiểu Ngọc run rẩy kịch liệt, hoảng sợ nhìn về phía chàng: "Điện hạ. Điện hạ bảo nô tỳ khai báo cái gì? Xin điện hạ chỉ rõ đường..."
Lý Trọng Tuấn lại mất đi tính nhẫn nại, bỗng nhiên giận dữ: "Kéo nàng ta xuống phòng sau đánh, đánh chết ném ra ngoài cho chó ăn!"
Tiểu Ngọc vốn rất ít có cơ hội nói chuyện với điện hạ, chỉ có vài lần, đều là Lý Trọng Tuấn đến phòng Tuy Tuy, Tiểu Ngọc nhìn thấy chàng trước, muốn hô lên, chàng lại khoát tay áo bảo nàng ấy không cần lên tiếng. Tuy rằng Tuy Tuy suốt ngày nói xấu điện hạ, nhưng cho đến hôm nay, Tiểu Ngọc mới chân chính cảm nhận được sự khủng bố của chàng.
Sắc mặt nàng ấy trắng bệch, ngạc nhiên nhìn Lý Trọng Tuấn nhấc một cái đũa bạc gảy cặn thuốc dưới cái siêu bạc kia.
Đó là canh tránh thai của Tuy Tuy.
Chàng rũ mắt xuống, trên mặt là vẻ nhàn nhã, Tiểu Ngọc lại bị bộ dáng này bức bách đến mức sụp đổ khóc lớn, bò dậy dập đầu liên tục, miệng nói: "Nô tỳ nói. Nô tỳ đều nói! Chỉ cầu điện hạ siêu sinh! Nô tỳ không phải không muốn nói, là nương nương... Là Vương phi nương nương..."
Lý Trọng Tuấn hừ một tiếng: "Nói nhanh" Tiểu Ngọc rùng mình một cái, vội vàng nói: "Là hai tháng trước, Vương phi gọi tỷ... Cô nương đi uống trà, thị nữ của Vương phi giữ nô tỳ lại, nói... Nói cô nương uống canh tránh thai quá nặng, uống lâu có hại cho thân thể. Muốn thay cho cô nương loại ôn hòa một chút, lại sợ điện, điện hạ biết sẽ không chịu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...