Ngày đầu tiên của tháng Chạp, Lý Trọng Tuấn bị Hoàng đế trách cứ một phen rồi giam lỏng lại.
Bệ hạ còn phái nội giám tới canh chừng chàng, bắt chàng ở phủ Ngụy Vương tự kiểm điểm lại, ngay cả tiệc tất niên trong cung cũng không được phép tham dự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Tướng quân còn thảm hơn, trực tiếp bị tống cổ đến phương nam làm đô hộ.
Tuy chức quan không nhỏ, nhưng mấy đời Dương thị đều sống ở phương bắc, không có bất cứ thế lực gì ở phương nam, nên cuộc sống không được thoải mái như ở Trường An.
Tuy Tuy thật sự cảm thấy nói ra thì Dương tướng quân quá xui xẻo, phải rời xa quê hương. Trong khi Lý Trọng Tuấn chỉ bị mắng vài câu mà cả người trở nên sa sút, mỗi ngày ở nhà uống rượu, uống xong còn gây náo loạn.
Tuy Tuy phiền đến sắp chết.
Nam nhân sao lại yếu ớt như thế chứ. Bản thân không vui thì không muốn để người khác vui vẻ.
Vương phi nương nương đón sinh thần, Tuy Tuy tặng nàng ấy một dây đeo do nàng tự tay làm, mặt trên còn khảm một viên ngọc lưu ly xanh Ba Tư mà nàng trân quý. Lần đầu tiên Lý Trọng Tuấn nhìn thấy nó trong tay nàng còn rất vui sướng. Qua hồi lâu sau, giống như chàng vô tình hỏi tới, biết được nàng đã tặng nó cho Vương phi thì nổi giận đùng đùng, còn bắt nàng làm một cái giống y như đúc cho chàng.
Ngoại trừ dây đeo đính ngọc lưu ly xanh, Lý Trọng Tuấn còn muốn nàng làm kết đồng tâm và phương thắng, hơn nữa bên trong phương thắng phải có một đôi hỉ tương phùng.
Tuy Tuy sắp tức chết rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng biết lộn nhào, một hơi có thể lộn mấy chục vòng nhưng không giỏi nữ công gia chánh. Làm dây đeo tặng Vương phi nương nương thôi nàng đã phải thức suốt mấy đêm, đầu ngón tay còn bị kim đâm ra mấy lỗ. Nếu làm theo mấy cái yêu cầu gây sự vô cớ này của Lý Trọng Tuấn thì đôi mắt nàng bị mù mất.
Cũng may ngày mười lăm tháng chạp có một chuyện tốt.
Mười lăm hàng tháng, Vương phi nương nương đều sẽ tới Thanh Hư Quan dâng hương cầu phúc. Nàng ấy vừa là Ngụy Vương phi, vừa là nữ nhi Dương gia, trong chớp mắt hai nam nhân thân cận nhất đều xảy ra chuyện, nàng ấy mới là người đau khổ nhất, nhưng Vương phi vẫn luôn ra vẻ bình tĩnh ôn hòa, đâu có mất mặt xấu hổ giống như Lý Trọng Tuấn.
Lần trước nàng ấy nghe nói cha mẹ Tuy Tuy đều đã chết vì chiến loạn, nói vì cảm ơn nàng tặng dây đeo mà đồng ý dẫn Tuy Tuy cùng đi Thanh Hư Quan vào lần này. Vương phi còn cố ý chọn buổi tối, thả một trản đèn trường sinh cho phụ mẫu nàng.
Rất ít người quan tâm đến quá khứ của nàng, chứ đừng nói đến cha mẹ đã sớm chết của nàng. Trong lòng Tuy Tuy tràn đầy cảm kích, còn vui vẻ hơn lúc Lý Trọng Tuấn tặng rất nhiều kim bính cho nàng.
Nàng ngóng trông từng ngày, rốt cuộc mong được đến ngày trăng tròn.
Tiểu Ngọc canh chừng cho Tuy Tuy rời đi. Vì để không phát ra âm thanh nên nàng cố ý cởi giày lụa ra, xách trong tay, lẻn qua hoa viên ở trung đình.
Tháng chạp ở Trường An nhanh như thoi đưa, mới qua một trận tuyết mà hoa lá đều héo tàn, chỉ còn lại rặng núi giả và tùng bách. Nàng giẫm lên tuyết, vớ đều ướt đẫm. Khi xuyên qua phòng gác ở hoa viên, chỉ thấy trong phòng đốt một chậu than nhỏ còn cửa sổ bốn bên đều khép lại, lờ mờ yên tĩnh một khu.
Chắc là người hầu trông coi hoa viên không ở đó?
Tuy Tuy một lòng chỉ nghĩ đến hội hợp với Vương phi nương nương nên không rảnh lo nhiều như vậy. Nàng ngồi xuống bên chậu than, cởi vớ ra hong khô. Hong một hồi, nàng chuẩn bị mặc lại vớ lại chợt nghe thấy một tiếng “vút”. Nhìn lại mới thấy một quả táo đỏ bị ném vào chậu than trước mặt nàng, lửa cháy toát ra một cổ mùi khét ngòn ngọt.
Tuy Tuy hoảng sợ.
Vội vàng nhìn xung quanh, chợt thấy Lý Trọng Tuấn dựa vào phía sau bình phong, nương theo chút ánh trăng mà nở nụ cười nhạt khoanh tay, nhìn nàng.
“Điện… Điện hạ!...”
Lý Trọng Tuấn đi tới ngồi xổm trước mặt nàng, nhét một qủa táo đỏ vào miệng nàng, cắt ngang lời định nói: “Nàng đi đâu vậy?”
Rõ ràng mấy ngày nay chàng đều mơ màng trong cơn say, sao cố tình lại tỉnh vào hôm nay chứ. Tuy Tuy thầm than không ổn, vội nuốt miếng táo: “Ta nghe nói mai đỏ trong hoa viên đã nở cho nên tới xem. Sau đó… Ngắt một cành dâng lên cho điện hạ cắm hoa.”
Táo đỏ cũng thật ngọt, nàng ăn xong còn liếm môi rồi nhìn Lý Trọng Tuấn hỏi: “Điện hạ tới đây làm gì vậy?”
Lý Trọng Tuấn dựa vào bình phong, chậm rãi nói: “Ta ngủ mơ, mơ thấy có người thừa dịp ta không để ý mà lẻn ra khỏi phủ cho nên đến xem. Người đó không phải nàng chứ?”
“…”
“Đương… Đương nhiên, sao ta có thể không bẩm báo tiếng nào với điện hạ mà đã chuồn ra ngoài chơi chứ…” Tuy Tuy cười gượng, lại hỏi thăm dò: “Điện hạ còn mơ thấy cái gì thế?”
Lý Trọng Tuấn liếc nàng một cái, bỗng nhiên rướn người về phía trước.
“Ta còn mơ thấy, nàng ôm ta.”
Lời này quá đột ngột, Tuy Tuy cảm thấy không thể hiểu được nhưng chàng vẫn mỉm cười nhìn nàng, trong mắt có chút nghiêm túc hiếm hoi.
Giống đang chờ đợi gì đó.
Nàng thoáng sững sờ, đầu óc nóng lên, vươn tay rồi lại dừng lại. Cuối cùng nàng chỉ nhẹ nhàng đỡ bả vai Lý Trọng Tuấn.
Thế nhưng chàng lại tiến về phía trước.
Đôi mắt phượng hẹp dài đen thâm thúy, trên lông mi không hề dính nước nhưng nhìn lại ướt sũng sáng ngời.
Hai má nàng đỏ ửng, mím môi không nói gì.
Chỉ là thấy Tuy Tuy mím môi, chàng lại cười. Vươn tay lấy bình bạc từ phía sau bình phong ra, rót đầy một miệng rồi duỗi tay nắm cằm nàng. Cứ như thế mà hôn lên môi.
Mùi hương tùng bách trộn lẫn với mùi rượu, rượu cay nồng lại có chút tanh ngọt, triền miên quấn quanh môi răng nàng.
Tuy Tuy chưa từng uống loại rượu nào kỳ lạ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...