Vương phi liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc đang đứng cạnh giường một cái.
Sau đó mỉm cười gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cũng được.”
Lúc Tiểu Ngọc bị gọi đi lấy đồ đạc thì cũng đến giờ cơm tối rồi.
Tráp gấm chứa mấy cân nhân sâm và quế được bê vào. Ngoài ra còn có bối mẫu Tứ Xuyên, ích mẫu,… hầu như đều là những dược liệu đắt tiền. Lúc Tiểu Ngọc quay lại thì vẫn chưa khuya khoắt lắm, nhưng Tuy Tuy đã ngủ thiếp đi rồi.
Từ sau khi Vương phi tới đây, Tuy Tuy không thấy khó chịu gì, chỉ thấy người hơi khô nóng, gò má cũng nóng rực. Dựa theo chẩn đoán của chính nàng thì khả năng cao là nàng bị nóng trong rồi. Vì thế, sau khi uống một chén trà lạnh, nàng lại ngủ tiếp.
Lúc quay về, Tiểu Ngọc như mất hồn mất vía, cũng chẳng phát hiện có gì lạ.
Nàng ấy đặt hộp gấm ở bên ngoài rồi đứng ngẩn ra một lúc. Khi nàng ấy đang định bước vào lấy chìa khóa tráp quà cưới trong phòng cất đi thì vừa vén rèm lên đã phát hiện Ngụy vương cũng đang ở đây.
Trên giường có một ổ chăn phùng phình, đó chính là Tuy Tuy – người trùm kín người mình trong chăn. Còn Lý Trọng Tuấn thì không biết đã về từ bao giờ. Lúc này, chàng đứng cạnh giường, nương ánh trăng khom lưng nhìn nàng.
Sau khi nghe thấy tiếng động, chàng quay đầu nhìn về phía ngưỡng cửa. Ra dấu tay bảo Tiểu Ngọc giật mình hoảng sợ im lặng, chàng đi qua khẽ hỏi: “Sao hôm nay ngủ sớm thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Ngọc hốt hoảng: “Hả? A… Bẩm điện hạ, nô tì, nô tì không biết.”
Lý Trọng Tuấn nhíu mày, lại chợt nghe thấy tiếng lạch cà lạch cạch trong phòng.
Chàng chẳng thèm để ý đến Tiểu Ngọc, đưa mắt ra hiệu đuổi nàng ấy đi rồi xoay người trở về bên giường, chỉ thấy Tuy Tuy dù đã vén chăn lên nhưng vẫn đang ngủ say sưa.
Cánh tay trắng như tuyết đặt trên gối lụa đỏ. Lúc này, nàng vẫn còn đeo vòng vàng. Trong tư thế nằm nghiêng người, gò má nàng đè lên vòng vàng, suối tóc đen tán loạn che kín gương mặt ửng hồng. Nàng cau mày, khó chịu rên rỉ.
“Ngốc muốn chết.” Lý Trọng Tuấn khẽ cười, kéo tay ra giúp nàng.
Nào ngờ Tuy Tuy vẫn cứ lẩm bẩm tíu tít, chàng cũng chẳng biết nàng đang nói gì nữa. Sau một lúc, nàng dứt khoát đá cho chăn rơi xuống.
Thế mà nàng lại không mặc quần lót.
Hai chân trắng nõn thẳng tắp xếp chồng lên nhau, một bên chân chậm rãi ma sát với đầu gối chân kia. Áo quây bọc trước ngực cũng nhấp nhô đầy bất thường.
Không uổng công Lý Trọng Tuấn chìm đắm trong chuyện giường gối nửa năm qua, lúc này, tim chàng đập thình thịch. Chàng rút quạt, tách hai đầu gối nàng ra, chỉ thấy nhụy hồng thoắt ẩn thoắt hiện giữa hai vỏ sò trắng, trông y như hoa hải đường đỏ vào tháng tư mùa xuân.
Hải đường dính mưa, ướt sũng, ẩm ướt mà trong suốt, lấp lánh như pha lê.
Thậm chí còn thấm ướt cả đệm giường dưới thân.
Lý Trọng Tuấn khựng lại. Chàng biết Tuy Tuy vẫn luôn giả ốm, nhưng hình ảnh trước mắt lại nằm ngoài dự đoán của chàng. Khí trong đan điền dồn thẳng xuống, trong lúc nhất thời, chàng không đứng thẳng lưng lên được.
Ngặt nỗi người nào đó còn không biết tốt xấu, cảm thấy khó chịu. Người còn chưa hoàn toàn tỉnh lại đã duỗi tay sờ mó lung tung trước.
Ngón tay như búp măng non lướt qua nhụy hoa, quệt một tầng mất, đầu ngón tay đều ướt đẫm. Nàng vừa vân vê, vừa định luồn vào sâu bên trong.
Không thể nhịn được nữa, Lý Trọng Tuấn túm lấy cổ tay nàng.
Bị túm, Tuy Tuy bừng tỉnh, kêu một tiếng: “Ư… A!”
Mở mắt ra, đập vào mắt là biểu cảm không được đẹp cho lắm của Lý Trọng Tuấn.
Sao chàng nghiến răng nghiến lợi rồi đỏ mặt y như trong mơ vậy nhỉ… Tuy Tuy mơ mơ màng màng, tạm không phân biệt rõ giữa hiện thực và cảnh trong mơ, làm ra vẻ đáng thương, nhỏ giọng nói: “Tiếp đi mà…”
Lời ấy không có đầu cũng chẳng có đuôi, nhưng Lý Trọng Tuấn lại nghe hiểu.
Chàng ồ một tiếng, mặt bỗng trở nên hào hứng hẳn. Chàng cúi người nói: “Xem ra có người đang mơ một giấc mơ đẹp lắm nhỉ?”
Tuy Tuy nghiêng đầu, nằm trên gối nhìn xuống, chỉ thấy mình giang rộng hai chân, trần như nhộng, đầu ngón tay còn vương thứ nước trong suốt óng ánh. Ngay lập tức, mặt nàng đỏ bừng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...