Kim chá cô

 
Mặc dù Tuy Tuy bị cảm lạnh nhưng nhờ có cái cớ này, nàng không những không cần ngủ với Lý Trọng Tuấn, mà còn muốn ăn gì thì ăn.
 
Trước đây, Lý Trọng Tuấn không cho phép Vương phi trực tiếp gặp mặt Tuy Tuy. Vì vậy đám hạ nhân phải tìm đủ mọi lý do từ chối, giờ họ không cần phải phiền lòng nghĩ ngợi nữa rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra sau hai ngày đổ mồ hôi, Tuy Tuy đã khỏe re rồi nhưng vì nếm được vị ngọt từ chuyện này, nàng vẫn nghiêm túc nằm bệnh. Mỗi ngày, nàng đều nằm trên giường, quấn khăn tay lên đầu, dán miếng dán hạ sốt lên cái trán trắng sáng. Thoạt trông, nàng giống y như một con quỷ đầu tổ quạ hoạt bát vậy.
 
Lý Trọng Tuấn tới, nàng lập tức kéo chăn lên, giả vờ bị ốm. Chàng vừa đi, nàng lập tức đứng lên cắn hạt dưa.
 

Không ngờ báo ứng tới nhanh như thế.
 
Hôm nay, Tiểu Ngọc vội vội vàng vàng chạy vào báo “Vương phi nương nương đến!”. Nghe vậy, Tuy Tuy lập tức phát hoảng, nuốt ực hạt dưa xuống họng, nghẹn chết khiếp.
 
Đau quá… Nàng bổ nhào xuống giường, bắt đầu ho khù khụ, ho đến nỗi nước mắt ròng ròng. Trùng hợp thay, tình cảnh đó lại bị Vương phi nhìn thấy.
 
Vương phi hốt hoảng, vội vàng sai người đỡ nàng đứng dậy, lại nói: “Nhiều ngày không gặp, sao đã bệnh thế này rồi?”
 
Tuy Tuy không thể nói tại mình bị nàng ấy dọa được, đành phải thuận theo tự nhiên mà diễn tiếp. Nàng vừa thở dốc, vừa giãy dụa muốn đứng lên: “Nương nương, nương nương đặt đôi chân cao quý của mình đến chốn ti tiện thế này chẳng phải hại chết nô tì ư. Làm sao nô tì dám để…”
 
“Mau nằm xuống, mau nằm xuống.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Nương cuống cuồng chạy tới, hầu hạ Vương phi cởi áo khoác lông xuống, lại sai tiểu nha đầu dịch ghế gấp đến mời Vương phi ngồi.
 
Vương phi ngồi xuống, kéo tay Tuy Tuy nhìn một lúc rồi mới cười nói: “Cũng chẳng có gì mà hại hay không hại, ta mới từ Dương phủ về. Dạo này thời tiết giá lạnh, muội muội ta cũng ngã bệnh, thăm muội ấy xong ta lại nhớ đến ngươi. Vậy nên lúc về phủ đi ngang qua đây, ta mới sai dừng kiệu lại một lúc để qua thăm xem ngươi thế nào.”
 

Tuy Tuy cũng muốn phỏng đoán ý đồ thật sự của Vương phi. Song Vương phi nhắc tới muội muội rồi lại nhắc tới nàng bằng giọng nói dịu dàng hệt như nàng cũng là một tiểu muội muội của nàng ấy vậy.
 
Điều ấy khiến Tuy Tuy cảm thấy hơi ngượng.
 
Nói chuyện trong chốc lát thì một thị nữ cầm theo một hộp đựng thức ăn bất thình lình bước vào. Vương phi sai người mở hộp ra, nói: “Ta bất chợt nảy ra ý đi thăm ngươi, mới sai người sắc canh nhân sâm quế linh. Đây là món ta thường ăn vào mùa đông, rất có ích trong việc bồi bổ làm ấm cơ thể.”
 
Tuy Tuy không dám ăn, sốt ruột đứng lên. Khi nàng còn đang nghĩ từ chối thế nào thì Vương phi nương nương đã cầm, uống một ngụm trước, sau đó mới nói:
 
“Ấm, vừa vặn để uống.”
 
Hiển nhiên, hành động này để chứng minh cho mọi người thấy nàng ấy không hạ độc trong bát canh này.
 
Vương phi thẳng thắn như vậy khiến Tuy Tuy hơi e dè. Nàng vụng trộm liếc Hạ Nương, thấy Hạ Nương cũng bó tay, nàng đành phải tạ ơn hết lời, sau đó nhận lấy bằng hai tay rồi uống cạn.

 
Sau khi nếm, nàng cũng không biết rốt cuộc bên trong có quế linh hay nhân sâm không, nàng chỉ thấy ngòn ngọt, uống khá ngon.
 
Tuy Tuy khen: “Đúng là đồ bổ của nương nương có khác, mấy thứ đắng chát như nhân sâm cũng ngọt hẳn lên.”
 
Vương phi cười nói: “Ngươi thích à? Mấy thứ khác thì không có nhưng nhân sâm thì ta có nhiều lắm. Để lát nữa ta sai người mang công thức làm và nhân sâm, phục linh, quế chi đến. Ngày nào ngươi cũng sắc mà uống, lâu dần sẽ thấy lợi ích của nó.”
 
Tuy Tuy vội vàng nói không dám nhận, từ chối vài lần, lại không thể thấy người ta nể mặt mà làm kiêu, đành phải cung kinh nói: “Sao dám làm phiền người của nương nương chứ! Nương nương khoan dung nhân ái, nô tì cảm kích vô cùng. Khi nào nương nương rảnh thì sai nha đầu của nô tì đến lấy được ạ.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui