Kim chá cô

 
Lý Trọng Tuấn không để ý tới nàng, quay đầu phân phó hạ nhân: "Sau này không cho người của nàng ta vào cửa viện của ta, nếu đến lần nữa, các ngươi cứ truyền lời của ta, 'Ít ở trước mặt ta gạt thần giả quỷ, người của ta, không cần nàng dạy dỗ.' "
 
Tuy Tuy trợn mắt há hốc mồm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó Tiểu Ngọc lặng lẽ nói với nàng: "Điện hạ cũng là vì tốt cho tỷ tỷ, chỉ sợ Vương phi không thể tiếp nhận tỷ tỷ, mặc dù nghiêm khắc một chút... Nhưng cũng cho thấy điện hạ để ý tỷ tỷ."
 
Nàng không cảm thấy Lý Trọng Tuấn để ý nàng chút nào.
 
Nhưng có thể nhận ra rằng chàng thực sự rất ghét Vương phi.
 
Tuy Tuy thực sự nghĩ mãi mà không hiểu.
 
Lý Trọng Tuấn không phải là người biết diễn xuất nhất sao, năm đó ở Lương Châu kéo nàng sống mơ mơ màng màng, lừa gạt ánh mắt của người trong thiên hạ, sao cưới nữ nhi thế tộc rồi, mà ngay cả giả bộ cũng lười?
 
Còn trong lời đồn, ngũ tính còn cao quý hơn hoàng thất, người nhà của Thôi Hoàng hậu, Lư Hoàng hậu tiến cung, nhìn thấy Hoàng đế cũng không cần hành lễ. Nhìn lại Ngụy Vương phi của Dương tiểu thư, nàng ta làm cũng chịu quá nhiều ấm ức rồi.
 

Cặp phu thê này, thực sự là vô cùng kỳ lạ.
 
Tuy Tuy suy nghĩ mấy tháng, cũng không suy nghĩ ra nguyên nhân, cuộc sống cũng cứ như vậy mà trôi qua, trong phủ tạm thời sóng yên gió lặng, nhưng trong cung lại đột nhiên truyền ra một chuyện lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoàng đế ban chiếu lệnh, sắc phong Lục hoàng tử làm Thái tử.
 
Chọn khâm thiên giám chọn ngày hoàng đạo may mắn, tháng ba năm sau làm lễ sắc phong.
 
Mẫu thân ruột của Lục hoàng tử Tiêu Hiền phi xuất thân từ Lan Lăng Tiêu thị, cũng là huyết mạch thế gia. Mà Thôi Lư gia mới đưa nữ nhi vào cung còn chưa đầy một năm, vội vàng hoảng hốt như vậy, không tiếc đề bạt nhi tử của Lan Lăng Tiêu thị cũng phải chiếm được vị trí Thái tử này, vị trí thật sự rất hấp dẫn.
 
Tuy Tuy không hiểu những quanh co trên triều đình kia, nhưng nàng đã trải qua cái chết của Tiên Thái tử và trận ám sát Lương Châu kia, lời của tiểu sư thúc nói rõ ràng là ám chỉ hoàng đế muốn lập một hoàng tử có mẫu thân thấp kém làm thái tử, để thoát khỏi gông cùm của thế tộc, nhưng hiện tại, ông ta vẫn lập Lục hoàng tử.
 
Vậy chẳng phải là Lý Trọng Tuấn sắp mất đi tác dụng sao?
 
Không chỉ nàng nghĩ như vậy, toàn bộ Ngụy vương phủ sau khi nghe được tin tức này, đều trở nên u ám. Nếu như là trước kia, chắc chắn Tuy Tuy sẽ lập tức xách tay nải bỏ chạy, nhưng bây giờ, suy nghĩ đầu tiên của nàng là đi gặp Lý Trọng Tuấn.
 
Thứ nhất, Thúy Kiều vẫn còn trong tay chàng, nàng có chạy cũng không thoát được, thứ hai... Nàng cũng không biết.
 
Tuy nhiên, Lý Trọng Tuấn đã mấy ngày không về nhà.
Đêm đã rất khuya, Tuy Tuy khát nước, nửa mê nửa tỉnh suy nghĩ có nên bò ra khỏi chiếc chăn ấm áp hay không, nàng mơ mơ màng màng rồi lại ngửi thấy hương tùng thanh thoát kia.
 
Nàng thức dậy rồi lồm cồm bò dậy.
 
Bên cạnh trống rỗng, nàng đưa tay sờ một cái, cũng là lạnh.
 
Là chàng đã đến và đi rồi, hay nàng đang mơ?
 
Tuy Tuy đang định nằm xuống thì thoáng thấy trên thân giường có một chiếc áo choàng màu xanh bạc. Nàng nhớ rõ, đó là một chiếc áo choàng cổ áo trắng bạc của Lý Trọng Tuấn, chỉ là bị ánh trăng trầm tĩnh này phản chiếu thành màu xanh lam.
 
Nàng vội vã bò ra khỏi giường, chịu đựng cái lạnh của đêm đen và tìm chàng khắp nơi.
 

Đâu đâu cũng đều là những vật quen thuộc, đều là những vật dùng quen vào lúc sáng, nhưng ngâm dưới ánh trăng xanh của đại dương, tất cả mọi thứ đều trở nên xa lạ, nàng lảo đảo, giống như không thể thoát khỏi cục diện này.
 
Sau đó, nàng tìm thấy Lý Trọng Tuấn.
 
Bởi vì nàng nghe thấy âm thanh của ống tiêu.
 
Là chàng đang thổi một khúc tiêu ngắn, trên ngưỡng cửa sổ của ánh trăng.
 
Cửa sổ mở ra, gió lạnh của đêm mùa đông thổi thẳng vào hòa vào tiếng tiêu, thổi bay chiếc rèm cửa cô đơn. Chàng chỉ khoác áo choàng ngủ quay lưng về phía nàng, mái tóc dài dày cũng phấp phới.
 
Tuy Tuy do dự trong chốc lát, đang lặng lẽ xoay người lại, rồi bỗng nhiên nghe Lý Trọng Tuấn thản nhiên nói: "Lại đây."
 
Nàng giật mình, vội vàng quay lại cười gượng cười: "Ta... Ta là thức dậy, không phải cố ý quấy rầy điện hạ. Điện hạ đến trễ như vậy, là có chuyện gì sao?"
 
Tuy Tuy rón rén đến gần, ngược lại thấy rõ cây trúc tiêu trong tay chàng. Vòng đồng trên ống tre đã rỉ sét, từ khắc trên đó đã mơ hồ.
 
Nghi.
 
Là Nghi Nương.
 
Tuy Tuy giật mình. Hiện tại Hạp phủ đều đang lo lắng cho tiền đồ của nàng, nhưng khi Lý Trọng Tuấn quay về lúc nửa đêm, người tâm tâm niệm niệm trong lòng vẫn là Nghi Nương.
 

Nàng còn đang ngây người, Lý Trọng Tuấn vén áo choàng ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói:
 
"Nhớ nàng rồi, không được sao."
 
Tuy Tuy vội vàng nói: "Nhưng ta, ta không phải là..."
 
Hai chữ Nghi Nương còn chưa nói ra, Lý Trọng Tuấn đã dựa vào bệ cửa sổ, tựa cằm lên cổ nàng, gần như mệt mỏi thở dài.
 
Lòng Tuy Tuy cũng không biết là mình đang có cảm giác gì, cứ để mặc cho chàng ôm vào lòng. Mặt trăng trầm như biển, nàng là một người đã phiêu bạt quen, giống như gỗ nổi trong nước. Và ngay tại lúc này, chàng đang dựa vào nàng.
 
Nam nhân trước giờ luôn cao cao tại thượng và không thể nắm bắt được.
 
Mặc dù, chàng coi nàng là người mình yêu.
 
Cảm giác này, thực sự lạ lẫm.
 
Nhưng ngày hôm sau, Tuy Tuy đã cảm nhận được cái gì gọi là thông cảm cho cẩu nam nhân sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo... Nửa đêm nàng bị chàng ôm trong gió lạnh, hại ngày hôm sau nàng bị nhiễm phong hàn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui