Kim chá cô

 
"Bọn họ có thể đi, tại sao ta lại không được chứ!"
 
“Cô nương hỏi ta, ta cũng không biết nên làm thế nào. Đây là căn dặn của Ngụy vương điện hạ, hôm nay quý phủ có đại sự, cô nương không được phép ra khỏi cửa này."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy nhìn bên trái, hai bà tử tay to eo tròn, nhìn bên phải, lại là hai người nữa, không khỏi thấy tức giận,ngồi xuống bàn chống cằm hờn dỗi.
 
Đồ khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!
 
Tuy Tuy thầm mắng Lý Trọng Tuấn trong lòng, oán hận cắn một miếng bánh quai chèo.
 
Tiểu nha đầu đều chạy ra ngoài chơi hết. Nàng nghe bọn họ nói, thân Vương thành thân mặc dù khác với người bình thường, không có thể náo loạn phòng tân hôn, "không kể lớn nhỏ", nhưng yến tiệc ban đêm, tất cả hạ nhân đều có thể đi góp vui. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng đều bị nhốt ở trong tiểu viện này.
 
Tại sao chứ, thật sự là buồn cười!

 
Thật ra thì bánh quai chèo này cũng rất ngon, hình như là hấp với sữa bơ, bồng bềnh mềm mại. Nàng cắn một miếng nhân thịt dê thơm ngào ngạt, hơi nóng bốc nghi ngút. Nhưng đồ ăn bên ngoài lại càng phong phú hơn nhiều, tiếc là nàng không nhìn thấy được.
 
Buổi tối Tiểu Ngọc trở về, móc hai cái bánh ngọt giòn giống như hoa mẫu đơn từ trong tay áo ra, còn có một nắm hạt dưa ngọt. Đây đều là nàng ấy len lén mang về cho Tuy Tuy. Hai người kéo lên giường cắn hạt dưa, Tuy Tuy mới bắt đầu oán giận Lý Trọng Tuấn, đã bị Tiểu Ngọc nơm nớp lo sợ che miệng lại.
 
"Ở đây không thể so với Lương Châu được, cô nương phải thật cẩn thận cử chỉ, lời nói!" Giọng của Tiểu Ngọc thấp đến vo ve như muỗi: "Ở Trường An thật sẽ chết người đấy!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy Tuy không nói nữa, ngược lại tò mò hỏi: "Uầy, muội mới ra ngoài, có nhìn thấy tân nương tử không?
 
"Cô nương nói Vương phi nương nương sao?" Tiểu Ngọc gật đầu liên tục, lại gần, nhỏ giọng nói: "Phòng trên thưởng tiền, mở cửa, muội nhặt đồng xu ở bên ngoài, thì nhìn thấy nương nương đang vén khăn voan!"
 
Tuy Tuy bắt đầu quan tâm: "Vậy nàng trông như thế nào?”
 
Tiểu Ngọc ngẫm nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.
 
“Cô nương đã gặp Quan Âm trong miếu chưa?
 
“Nếu như có một ngày Quan Âm xuất giá, chắc có lẽ là giống như Vương phi nương nương vậy.”
 
Khăn voan trùm đầu màu đỏ điểm xuyết đầy ngọc anh đã được chọn.
 
Vương phi đội Phượng Quan nặng trịch, cái cổ thon dài mảnh khảnh tựa như không chịu nổi sức nặng kia, hơi cúi xuống. Dưới miệng phượng ngậm chuỗi chuỗi hạt hồng ngọc, khẽ run lên giữa hai hàng lông mày lá liễu. 
 
Tiểu thư khuê các, phong thái tinh tế, hào phóng, không để nàng nhìn thấy quả là đáng tiếc. Nhưng Vương phi trời sinh mày tự chau lại, nhất là khi cười càng nhíu chặt hơn.
 

Nàng ấy nhìn Lý Trọng Tuấn mỉm cười.
 
Nửa ngày, Lý Trọng Tuấn cũng khẽ nhếch khóe môi.
 
Mọi người đều đã đi rồi, chỉ còn lại hai phu thê ngồi đối diện nhau trên giường tân hôn. Vô số lụa đỏ nến đỏ soi sáng đôi mắt của nhau, tựa như có thể nhìn thấy nhau rõ ràng hơn.
 
Vương phi Khẽ mở miệng đàn hương, mở miệng trước, nói: "Chúc mừng điện hạ.”
 
Đôi môi mỏng của nàng ấy được bôi son đỏ rực, lại trông càng nhỏ hơn: "Năm đó khi điện hạ rời khỏi Lương Châu, thiếp thân đã từng nói, vảy vàng há là vật trong ao, điện hạ sớm có một ngày sẽ áo gấm về làng. Đến hôm nay, quả nhiên ứng nghiệm.”
 
Lý Trọng Tuấn cười khẩy một tiếng. Trên bàn ngọc có một quả táo cưới màu xanh, ngụ ý vợ chồng mới cưới "thân mật nồng nhiệt", chàng cũng mặc kệ, tay cầm lên, cắn một miếng, thờ ơ nói: "Nhiều năm không gặp, Dương Phạm."
 
Phạm Âm mỉm cười: "Gả cho lang quân như ý, ắt vô lo.”
 
Lý Trọng Tuấn nhếch môi, trên mặt lại không có cảm xúc gì. Mãi đến khi nàng ấy từ từ nói câu tiếp theo, khóe mắt và mày của chàng mới hoàn toàn lạnh đi.
 
"Nhưng điện hạ lại song hỷ lâm môn, lúc đi cô đơn, lúc về cũng đã có đôi. Phong cảnh Tây Bắc hẳn là khác với Trường An, thiếp thân…"
 

Lý Trọng Tuấn nói: "Nàng đừng có nghĩ đến việc ra tay với nàng ấy.”
 
Giọng trầm thấp của chàng giống như lưỡi đao sắc bén, trực tiếp ngăn chặn lời nói của nàng ấy. Phạm Âm dừng lại một chút, vẫn cúi đầu cười yếu ớt:
 
"Đương nhiên. Điện hạ và ca ca cửa thiếp thân cũng hồi kinh, mang sự kiêng dè với ca ca, nghĩ cũng ra là vì để cảnh cáo thiếp thân, thiếp thân tự nhiên sẽ hiểu.”
 
Lý Trọng Tuấn lạnh lùng liếc nàng ấy một cái, vứt táo cưới, đứng dậy đi vào nội thất trước một bước. Đêm nay hai người đều vận là trang phục lộng lẫy, Lý Trọng Tuấn dù là một nam nhân, tháo Quan tắm rửa thay y phục cũng tốn hết công phu nửa ngày.
 
Chờ chàng thay tẩm bào đi ra, Phạm Âm vẫn lù lù bất động quỳ trên giường.
 
Giống như Quan Âm ngồi trên đài sen.
 
Gương mặt ngỗng mỉm cười kia, trong mắt thu thủy tựa như ẩn chứa cam lộ sạch sẽ, luôn thanh tĩnh, không vui không buồn. Thậm chí lúc Lý Trọng Tuấn tắt đèn, đuổi hạ nhân đi ra ngoài, rồi bản thân mình cũng rời đi từ cửa sau.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui