Trời lại tối, Tuy Tuy vẫn bọc mình trong chăn, Lý Trọng Tuấn cầm một cái đùi dê nướng bọc giấy dầu vào trướng.
Thịt dê mới nướng lên, thấm ướt giấy, vẫn đang xì xèo bốc dầu. Mùi thơm tràn ngập cả lều lớn, trong lều đốt đèn vàng óng, cũng giống như muốn hòa với dầu dê. Tuy Tuy đói bụng cả một ngày, choáng váng hoa mắt, vừa ngửi thấy mùi thơm này, không tự chủ được mà xoay người đứng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khi nàng thấy Lý Trọng Tuấn như cười như không đứng ở trước mặt, lại xoay người đắp chăn.
Lý Trọng Tuấn cũng không nói gì, cười khẽ một tiếng. Chàng ném túi giấy dầu lên bàn nhỏ trước giường, để nó cách nàng gần hơn một chút, sau đó xoay người đi rửa tay. Nhàn rỗi nói: "Ta đã sai người đi đón ty tỷ của nàng, đưa đến Trường An trước một bước. Đến lúc đó, tìm cho nàng ấy một chỗ ở thanh tĩnh, gọi người có kinh nghiệm chăm sóc. Ta đã hỏi đại phu rồi, bệnh lao của nàng ấy sớm đã không trị hết được, giờ mỗi ngày đều treo nhân sâm nhục quế, chỉ dựa vào nàng thì có thể sống được mấy ngày chứ?”
Chăn phồng thành một cái bao, giống như một tảng đá không động đậy. Lý Trọng Tuấn lại đi đến nói: "Còn có A Vũ kia nữa, để cho hắn chăm sóc tỷ tỷ của hắn. Mỗi tháng ta cấp cho hắn bổng lộc như thị vệ trong Vương phủ, thấy thế nào?"
Tuy Tuy Tuy vẫn không nói lời nào.
Lý Trọng Tuấn tựa vào bình phong trên giường, đưa tay vén chăn, lộ ra một mớ tóc đen, nhàn nhạt nói: "Ta nói này, khẩu khí của nàng cược cũng lâu rồi… Đã một ngày trời mà chưa ăn một miếng cơm nào cả. Coi chừng chưa thắng cược mà đã chết đói rồi đấy.”
“Vậy thì để ta chết đói là được rồi!”
Con người chàng quá đáng hận. Lúc hung dữ thì thật đáng ghét, lúc tính khí thất thường lại càng đáng ghét hơn! Mặc dù tối hôm qua Tuy Tuy khuất phục trước uy quyền của chàng, nhưng đói cả một ngày, ngực dán vào lưng, đói bụng ngược lại còn khiến cốt khí mộc mạc lao khổ đại chúng phơi bày, chui ra khỏi ổ chăn, nhảy dựng lên nói:
“Đừng để ta chết đói mà chém chết ta thì tốt biết bao! Dù sao Ngụy Vương đại nhân của chúng ta mới chém giết năm vạn cường tặc, anh hùng Đại Lương cũng chẳng thiếu người như ta hầu hạ! Chàng bớt giả vờ làm người tốt đi, Thúy Kiều cũng được, A Vũ cũng được, chẳng phải đều bị chàng bắt đi làm con tin sao! Nghe thì có vẻ nhân từ đấy, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đang lợi dụng họ thôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Trọng Tuấn cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục bộ dáng nhàn nhã. Không chỉ không nổi đóa, thậm chí dường như chàng còn thấy hứng thú. Rút con dao nhỏ bằng bạc ra, chặt một chiếc đùi dê, vừa ăn vừa cười, nói:
“Nói không sai, ta chính là người như vậy. Nàng muốn chết thì chết, cũng chẳng ai ngăn được nàng cả, dù sao thì bọn họ cũng phải chôn cùng nàng.”
“Chàng!”
Thật sự Tuy Tuy nói không lại người không biết xấu hổ này, vừa hận vừa đói. Hết lần này tới lần khác, Lý Trọng Tuấn ại ăn thịt một cách ngon lành trước mặt nàng. Mặc dù trên mặt tràn đầy bi phẫn, nhưng bụng cũng không chịu được, một khắc sau, kêu lên ùng ục trước mặt chàng.
Lý Trọng Tuấn sửng sốt, lập tức phì cười ra tiếng. Cặp mắt đen bóng của chàng, một khi nhuốm ý xấu, sẽ càng đen hơn, sáng hơn.
Mặt mũi Tuy Tuy đều mất hết, tức giận đến choáng váng hoa mắt, dừng chân, dứt khoát xoay người ngồi ở trên giường. Nàng nghe thấy âm thanh sột soạt phía sau, cũng không biết Lý Trọng Tuấn đang làm gì. Chàng vẫn không nói gì nữa, sau đó có người đến mời ra ngoài, qua một hồi lâu, Tuy Tuy mới xoay người.
Thấy một chiếc đùi dê đã được cạo sơ qua, phần thịt béo nhất được cắt thành từng miếng nhỏ, đến con dao nhỏ bằng bạc cũng được lau sạch và đặt sang một bên.
Nàng giật mình, bỗng nhiên ý thức được, đây là phương thức nhận lỗi của Lý Trọng Tuấn.
Đêm qua chàng mới xông từ chiến trường về, thần trí không được minh mẫn, nên tra tấn nàng như vậy. Hôm nay tỉnh táo lại, hẳn là cũng cảm thấy có lỗi.
Nhưng trong lòng Tuy Tuy như bị nghẹn, không muốn ăn chút nào.
Nàng sửng sốt một hồi, mặc áo choàng muốn ra bờ sông rửa mặt trước. Trời bên ngoài đã tối như mực, Tuy Tuy cầm một cây nến, dùng tay áo rộng thùng thình che lại, sợ gió đêm lạnh thấu xương thổi tắt nó.
Đến bờ sông, chọn một nơi bí mật, rửa mặt, súc miệng. Chẳng biết từ lúc nào, hướng gió chợt thay đổi, đập vào mặt ngoại trừ gió lạnh, còn có tiếng nhạc mơ hồ khoan thai.
Đó là sáo.
Tuy Tuy sửng sốt, nhấc váy lần theo tiếng động mà tìm đến. Quả nhiên, sau lùm sậy rộng lớn, nàng thấy một người ngồi xa xa bên dòng suối, chậm rãi thổi một đoạn sáo.
Thanh âm của sáo tựa như gió Tây Bắc, cát Tây Bắc, luôn xa xôi mà bi tráng. Dưới ánh trăng xanh bạc, nước suối sáng ngời như gương, hắn ta mặc áo choàng màu xanh, tóc buộc lên giống như người Hán. Nhưng Tuy Tuy biết, hắn ta là Hạ Bạt.
Không giống với Lý Trọng Tuấn nhã nhặn, lưng của hắn ta rất cường tráng, rất rắn chắc, tràn ngập sức mạnh. Nhìn thấy Hạ Bạt, nàng nhớ ngay đến rất nhiều thứ đáng tin cậy trong cuộc đời. Liếc mắt nhìn lại, nông thôn Lương Châu thời thơ ấu, từng mảng ruộng vàng, nhà đất. Chạng vạng mặt trời lặn xuống, ráng chiều rơi trên vai đo đỏ, trên cao phơi thóc vàng, khói từ bếp của nhà nhà bốc lên trắng xoá.
Nhưng không còn nữa, bọn họ đều không còn nữa.
Chỉ có Hạ Bạt ở đây, cô độc thổi sáo.
Nàng nghĩ lung tung, thanh âm của sáo ngừng lại, là Hạ Bạt đã phát hiện ra nàng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...