Không phải Tuy Tuy chưa từng thấy Lý Trọng Tuấn nổi điên, cũng chẳng phải chưa từng bị hôn, nhưng đây là lần đầu tiên bị chàng vừa nổi điên vừa hôn như vậy.
Lý Trọng Tuấn hôn vừa gấp gáp vừa mãnh liệt, răng môi quyện vào nhau, như trút giận, lại như cướp bức. Chàng cắn đầu lưỡi của Tuy Tuy chảy máu, lại hùng hổ nuốt dòng máu tanh ngọt kia xuống. Tuy Tuy bị giam cầm trong lòng, mặc chàng tùy ý xâm phạm. Làn da Lý Trọng Tuấn nóng hổi, gân xanh trên cổ nổi lên cuồn cuộn, nóng đến cả người nàng run rẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như chết đuối, muốn ngất lịm đi.
Tuy Tuy sợ hãi, nắm lấy tay áo chàng thở dốc.
“Điện… Điện hạ, chàng làm sao vậy?
“Thật muốn ăn sạch nàng.”
Lý Trọng Tuấn ghé sát vào tai nàng, hằn học trả lời một nẻo.
Mãi đến thật lâu sau, nàng mới nghe bên ngoài nhắc đến trận chiến này. Triều đình điều động bảy ngàn binh mã, đối đầu là năm vạn tinh binh, vây công ba mặt thảo nguyên. Nàng không dám tưởng tượng năm ngày năm đêm kia ở Lũng Tây. Sau khi chém giết không có ánh mặt trời, đến lúc sương sớm dần tan, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi thi hài ở khắp nơi. Chàng thiếu niên chủ trì trận hỗn chiến này cùng lắm chỉ hai mươi tuổi, nhìn tất cả những thứ này trên lưng ngựa trắng, cao lớn nhuốm đầy vết máu, chàng sẽ có tâm trạng như thế nào đây?
Chàng có từng sợ hãi, có từng lo lắng hay không?
Không ai biết cả, mà Lý Trọng Tuấn cũng chưa từng nói với nàng bao giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc hôn đến trời đất mù mịt, rốt cục chàng cũng ngừng lại, thở hổn hển, vùi mặt vào gáy Tuy Tuy, chiếc vòng bạc nhỏ cọ lên má nàng.
Chàng như lơ đãng hỏi:
“Nàng quen cái tên Hạ Bạt Hoằng Đô ti kia à?”
“Hạ Bạt sao? Quen chứ!”
Tuy Tuy vừa thốt ra khỏi miệng, lại cảm thấy giọng nói của chàng không đúng lắm, nghi có bẫy, bèn nhỏ giọng nói:
"Khi còn bé, hắn ta cũng ở Vĩnh Trang, nên từng gặp vài lần, nói ra cũng xem như là đồng hương... Mà Cao Sính nói với điện hạ biết sao?"
Lý Trọng Tuấn không tiếp lời nàng, lại nói: "Ừ, nhưng ta hỏi hắn, hắn lại nói không quen biết nàng.”
Tuy Tuy cảm thấy kỳ lạ, chau mày, vội vàng cười nói: "Vốn cũng chẳng nói được mấy câu, huống chi sáu tuổi thiếp đã rời đi rồi. Qua nhiều năm như thế, đoán là cũng sớm quên mất rồi... Lúc hắn đến đón thiếp, thiếp thấy hắn quen mắt, nhưng hình như hắn lại không nhớ thiếp chút nào cả..."
Bầu không khí giống như cây cung đang lặng lẽ giương, Lý Trọng Tuấn không nói gì nữa, hơi thở ấm áp phả vào gáy Tuy Tuy, làm cho nàng không hiểu sao lại thấy lo lắng đề phòng. Cách một hồi lâu, mới nghe thấy chàng lười biếng nói:
“Ta lại không biết, nàng còn có thể phơi bánh tráng sữa nữa.”
“Hả?" Tuy Tuy thấy chàng đột nhiên chuyển đề tài, giật mình hỏi: "Sao điện hạ biết là ta?”
Chàng nở nụ cười: "Nếu không thì đồ mà nàng làm, còn ai có lá gan dám đụng vào?”
Tuy Tuy cười hì hì hỏi: "Vậy điện hạ ăn, thấy mùi vị thế nào?”
“Chẳng ra làm sao cả." Chàng bất đắc dĩ cười nhẹ: "Vừa chua vừa đắng, may mà có mình bản vương ăn, nếu mang đến triều đình cho Ngự Sử đài ăn, e là bản vương sẽ bị tâu lên, nói ta hà khắc với binh lính tướng sĩ.”
"Chàng!" Tuy Tuy tức giận đập chàng: "Điện hạ không thích ăn, thì ai ép chàng ăn chứ. Nhả ra cho ta, không cho chàng ăn nữa."
“Làm càn! Ai cho nàng mượn lá gan, dám nói chuyện với bổn vương như vậy hả.”
Giọng điệu của Lý Trọng Tuấn rất hung dữ, lại rướn người lên mơn trớn eo của nàng. Tuy Tuy vừa sợ vừa la, lại nhịn không được cười khanh khách ra tiếng. Lý Trọng Tuấn cũng cười to, kìm chặt cánh tay không cho nàng phản kháng, còn được voi đòi tiên, lần mò xuống kéo váy nàng ra, vật ở giữa lụa trắng đã sớm căn phồng đến cực nóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...