Gió đêm thổi mạnh suốt đêm, vùng bình nguyên Tây Bắc vẫn gào thét và lạnh thấu xương cho dù đang giữa hè.
Cờ soái đứng thẳng trên chiếc lều trắng tung bay phấp phới, Tuy Tuy ôm gối cuộn tròn trên chiếc giường phủ da cáo màu xanh đen của Lý Trọng Tuấn. Chiếc lều da trâu dày dặn được bôi dầu cây du đồng đứng yên sừng sững trong gió mạnh, ngay cả khói nến màu xanh trắng trong lều vẫn lượn lờ bốc lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nàng mơ hồ nghe thấy tiếng hí của chiến mã, trong lòng chỉ cảm thấy bất an.
Đã một ngày một đêm.
Bọn họ rời khỏi nơi trú quân đã một ngày một đêm, lúc rời đi Lý Trọng Tuấn hăng hái như thế, trước khi ra chiến trường vẫn không quên chế nhạo nàng, Tuy Tuy vốn cho rằng đây sẽ chỉ là một trận chiến nho nhỏ… Dù sao đối với những người sống tại Ngọc Môn quan mà nói, việc đánh trận cũng bình thường như ăn cơm uống nước.
Huống hồ quân địch cũng chỉ là một ngôi chùa.
Nhưng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, hai ngày sau, chẳng những nàng không thấy quân đội khải hoàn, mà viện quân trú đóng ở doanh trại cũng lũ lượt xông ra tiền tuyến. Phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy những lều trại trống không đầy khắp núi đồi, dưới ánh sáng dịu nhẹ của ánh trăng, trông giống như những đóa hoa trắng đang lặng lẽ nở rộ.
Đến ngày thứ ba, ngay cả những tiểu binh phụ trách nhóm lửa cũng bị gọi đi mặc áo giáp vào.
Tuy Tuy thật sự bắt đầu lo lắng.
Nàng không muốn tiếp tục ở trong lều vải, bắt đầu giúp đỡ những người còn lại mài bột và vắt sữa ngựa. Lúc có tiểu binh trở về cần bổ sung lương khô, cũng tiện cho bọn họ mang ra tiền tuyến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản thân Tuy Tuy cũng không thấy ngượng ngùng, nàng tháo trâm cài xuống, xắn tay áo lên lao vào làm việc này việc kia. Nhưng những tiểu binh kia đã coi nàng là nữ nhân của Ngụy Vương, bọn họ cũng không dám nói chuyện với nàng.
Nàng đành phải một mình nhàm chán rót một thùng lớn sữa ngựa vào nồi, sau khi nấu sôi lại vớt váng sữa ra phơi nắng.
Cũng bởi vì nhàm chán, nàng dần để ý đến cuộc trò chuyện của những tiểu binh kia, phát hiện bọn họ vẫn luôn miệng nhắc đến tên của Hạ Bạt, không chỉ là kính trọng mà thật sự giống như sùng bái.
“Ngụy Vương điện hạ thế nào thì ta khó mà nói được, nhưng có Hạ Bạt Tướng quân, nhất định sẽ không có vấn đề gì! Năm năm trước, trong trận đánh Tây Đột Quyết, ngươi từng nghe tới rồi chứ? Những người ra trận trước được gọi là quân cảm tử, hai ngàn người, hai ngàn tử sĩ, cuối cùng chỉ còn sống sót không đến ba năm người, trong đó Hạ Bạt Tướng quân giết được nhiều quân Thát nhất. Lúc “nghiệm thủ”, một mình ngài ấy đã chém được ba mươi cái đầu!”
Bọn họ đều gọi hắn ta là Hạ Bạt Tướng quân, mặc dù giữa Đô ti và Tướng quân cách nhau ít nhất cũng bốn bậc.
“Thống lĩnh khi đó chính là Dương Tướng quân của chúng ta, sau này ngài ấy đi theo Dương Tướng quân nam chinh bắc chiến. Ha, không phải tôi nói chứ nếu không vì Tướng quân xuất thân từ Hoằng Nông Dương thị, mà Hạ Bạt Đô ti lại có chút huyết mạch người Hồ, hơn nữa cũng chỉ là một nông dân nhà Hán không tên không họ như chúng ta, không chừng tên tuổi của Tướng quân này…”
Tiểu binh kia nói đến quên mình, quên luôn cả Tuy Tuy đang phơi nắng dưới lều. Đến khi một tiểu binh khác huých vào người, hắn ta mới vội vàng ngậm miệng.
Thật ra Tuy Tuy vẫn muốn nghe tiếp, nàng hoàn toàn không biết chuyện trong những năm qua của Hạ Bạt, nghe giống như đang nghe kể chuyện.
Kỳ thật bọn họ đã quen biết nhau từ nhỏ.
Vĩnh Trang nho nhỏ, một người ở đầu tây thôn, một người ở đầu đông. Bọn họ cũng không thân thiết lắm, bởi vì Hạ Bạt có một nửa gương mặt người Hồ, trong một thôn trang tụ tập người Hán này, tất cả mọi người đều chán ghét hắn ta.
Hắn ta cũng không thích nói chuyện, luôn lặng lẽ thổi sáo.
Tuy Tuy không trông mặt mà bắt hình dong. Mùa hè đi qua Lũng Thủ khi đang ăn nho, nhìn thấy hắn ta thổi sáo, nàng sẽ cười hì hì cho hắn ta một chùm. Thế nhưng sau đó, quân đội của Ô Tôn đã nghiền nát tuổi thơ không buồn không lo của nàng, phụ mẫu nàng qua đời, bọn họ đều bị người Ô Tôn giết chết.
Những tên ác ma đó, từng người một đều có khuôn mặt tương tự Hạ Bạt.
Sau khi chôn cất thi thể rách nát của phụ mẫu, cữu cữu chưa từng gặp mặt tới đón nàng. Hạ Bạt cũng tới, mang theo một bình sữa dê khô không biết từ đâu ra.
Còn có cây sáo của hắn ta.
Nhưng Tuy Tuy cực kỳ hận khuôn mặt với sống mũi cao và đôi mắt sâu của hắn ta, không biết nàng lấy sức lực từ đâu ra, cướp lấy cái bình sứ của hắn ta rồi đập nát, vứt cây sáo của hắn ta xuống đất rồi đạp vỡ, khóc lớn đi theo cữu cữu.
Nàng bị cữu cữu bán đi là chuyện hai tháng sau đó.
Gặp lại Hạ Bạt đã là tám năm sau.
Nàng mười lăm tuổi, hát hí khúc tại một huyện nhỏ ở phủ Lương Châu. Đêm đó diễn phấn hí* cho một nhóm tử sĩ cấp thấp sắp đi chịu chết, thế nên muốn hạ lưu bao nhiêu thì sẽ có hạ lưu bấy nhiêu.
* Kịch khiêu dâm.
Hắn ta cũng có mặt ở đó.
Nghe nói đêm đó, hắn ta cầm đao đập nát hết các bàn bát tiên trong phòng mới có thể chuộc nàng ra với cái giá vô cùng thấp. Cũng chẳng còn cách nào, khi đó sắp đánh trận, thế đạo hỗn loạn, kẻ ác hoành hành, ngang tàng liều mạng.
Mà quân cảm tử trong binh doanh lại là những kẻ liều mạng nhất trong những kẻ liều mạng.
Những người bạn đồng hành của hắn ta đều xôn xao, nói hắn ta không hết lòng gian, trước khi chết còn muốn sung sướng một lần. Nhưng Hạ Bạt chẳng hề làm gì, đến bây giờ Tuy Tuy vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Hắn ta thuê một căn phòng nhỏ trong khách điếm, số tiền còn sót lại thì đưa cho nàng, bảo nàng hãy rời khỏi nơi này vào rạng sáng ngày mai, trở về Vĩnh Trang.
Mẫu thân của hắn ta cũng đã chết, nhà ở để trống cũng vô dụng, có thể cho nàng nương thân.
Dù sao hắn ta đi chuyến này sẽ không thể trở về được nữa.
Tuy Tuy khóc rất to, thậm chí còn to hơn tám năm trước. Hạ Bạt vẫn kiệm lời như khi còn bé, hắn ta ngồi một lúc rồi định đi.
Nàng vội kéo hắn ta lại, bởi vì xấu hổ, bởi vì không thể báo đáp, nàng hốt hoảng nói: “Ta cho ngươi… Hạ Bạt, ta… Lưu lại hậu duệ cho ngươi nhé.”
Hạ Bạt khiếp sợ quay đầu nhìn nàng.
Hắn ta không thay đổi gì, vẫn là làn da màu đồng cổ, sống mũi cực cao, cứng rắn và mạnh mẽ. Chỉ là khuôn mặt tinh tế hơn một chút, trông có hai phần giống người Hán hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...