Lý Trọng Tuấn phải về Trường An, trong phủ có kẻ vui, lại có người buồn.
Điều đáng lo chính là những gia đinh người địa phương bị bán vào Vương phủ không biết là đi hay ở. Toàn bộ chỉ dựa vào một câu nói của Vương gia, không phải xa xứ thì chính là mất việc. Nhưng những hạ nhân theo từ Trường An đến lại vô cùng vui vẻ, uống đủ cát ở hoang mạc rồi, cuối cùng lần này cũng có thể trở về quê hương phú quý kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại sư phụ ở phòng bếp chính là người Trường An, sinh ra và lớn lên ở đó. Buổi tối hôm ấy cố ý làm một món canh cá hầm sữa, nghe nói chỉ Trường An mới có, ngay cả hoàng đế ban thưởng cho các đại thần cũng dùng món ăn này, ngụ ý là "cá nhảy qua cửa rồng".
Có thể là do vui quá, run tay nên thêm kha khá muối.
Tuy Tuy húp một bát canh to, lại phải uống thêm một chén trà lớn, sau đó đi tìm Lý Trọng Tuấn.
Định bàn bạc với chàng khi nào thì mình rời đi.
Vở kịch cuối cùng cũng diễn xong. Chàng sẽ có chính thê ngay lập tức, không cần sủng thiếp rởm gì nữa, đại khái cũng đang nóng lòng muốn đuổi nàng đi.
Còn Tuy Tuy... Thông qua việc mua đi bán lại, treo đầu dê bán thịt chó cũng đã kiếm được một khoản bạc.
Chạng vạng tối, nàng ở trong phòng riêng của mình tính toán rõ ràng, ngoại trừ chữa bệnh cho Thúy Kiều, thì đủ để mở một tửu lâu nho nhỏ. Lương Châu gần Đôn Hoàng, nổi nhất là rượu nho, làm nghề bán rượu, tiền sinh tiền. Có vất vả đến đâu cũng là một kế lâu dài, cũng không hơn làm nũng với người tính tình xấu xa kia là mấy!
Tuy Tuy càng nghĩ càng vui vẻ, vội vàng lên phòng trên, nhưng gã sai vặt trông coi lại nói cả đêm Lý Trọng Tuấn đều ở thư phòng bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy đành phải đi qua một bên, dựa vào lan can trong hành lang chờ chàng.
Đêm nay, trời đổ trận mưa đầu tiên của mùa thu.
Mưa thu Tây Bắc ướt mà không ẩm, chỉ thấm trên mái hiên ngói xanh. Tuy Tuy nhìn hành lang dưới màn đêm, từ núi giả đến cửa Nguyệt Động rồi ra ngoài, uốn lượn hàng trăm lần, giống như một con rồng bạc, thoắt ẩn thoắt hiện trong vườn hoa, cây cảnh sơ xác. Ánh trăng xanh bạc tràn vào, từng đợt sương trắng trong lành nhè nhẹ, tựa như hơi thở người đi đường phà ra, yên lặng mà vội vã.
Nàng ở đây hai năm, nhưng mỗi một lần nhìn thấy, đều chỉ cảm thấy như một vùng đất xa lạ.
Nàng và Lý Trọng Tuấn cũng như vậy.
Làm sủng thiếp của chàng hai năm, còn không bằng người xa lạ.
Đêm khuya, cuối cùng Lý Trọng Tuấn cũng trở về.
Lúc chàng trở về đã ngà ngà say. Cách thật xa mà Tuy Tuy cũng nghe thấy có người nói:
"Mau, mau tới đỡ!"
"Điện hạ cẩn thận."
Rồi nhìn thấy ánh sáng mờ ảo phía sau cây hoa quế.
Nàng vội vàng chạy đến bên đường mòn, khi Lý Trọng Tuấn sắp đến thì quỳ xuống, nói: "Điện hạ vạn phúc."
Lý Trọng Tuấn không thèm để ý đến, lướt nhanh qua nàng, chỉ có vạt áo gấm cọ nhẹ qua gò má nàng. Có rất nhiều người đang nhìn, Tuy Tuy nghẹn thở, Lý Trọng Tuấn lại dừng bước, híp mắt, nghiêng đầu liếc nàng.
Tuy Tuy chớp mắt mấy cái: "Điện hạ…”
Bỗng nhiên chàng đi trở lại, túm lấy nàng đi về phía cửa viện.
“Ối, người làm gì thế…”
Nàng hoảng sợ, cánh tay bị kéo đến đau nhức, suýt chút nữa ngã xuống đất. Lý Trọng Tuấn dứt khoát bế nàng, khiêng lên vai.
Đầu Tuy Tuy chốc xuống, toàn bộ thế giới như đảo ngược. Nàng thật sự bị dọa sợ, không biết vì sao nhưng hạ nhân đều xem điện hạ là "say rượu nổi hứng", ngầm hiểu mà cúi đầu đi theo phía sau.
Chờ Lý Trọng Tuấn vào phòng trên, thì lẳng lặng đóng cửa lại, không theo vào.
Lửa trong phòng đã nhóm, rèm cửa buông xuống, phòng ấm áp, thơm ngát ngay khi vừa bước vào. Nhưng Tuy Tuy choáng váng, chỉ cảm thấy nước canh trong dạ dày trào lên, khó chịu vô cùng.
“Điện hạ! Điện hạ!" Nàng nhỏ giọng kêu: "Ta muốn nôn!”
“Câm miệng!" Lý Trọng Tuấn quát nàng.
Lý Trọng Tuấn ném nàng lên lồng xông khói một cái rầm. Tuy Tuy vỗ ngực thở dốc, lấy lại tinh thần, chỉ thấy Lý Trọng Tuấn đã ngồi dưới gầm giường đối diện.
Giường của Vương gia không giống với người bình thường, bục cao hơn một bậc, thông với ba bốn bậc thang, phủ địa y xanh biếc. Chàng hờ hững dựa vào bậc thềm, lấy một lá thư từ trong tay áo ra.
Tuy Tuy lập tức hiểu ra.
Dù Lý Trọng Tuấn không nói, nhưng nàng đã sớm nhìn ra được. Những hạ nhân theo chàng đến Tây Bắc, vừa để hầu hạ, cũng vừa để giám sát. Bởi vậy, nếu Lý Trọng Tuấn xem cái gì riêng tư, cũng chỉ có thể lấy nàng làm vỏ bọc để tìm lý do đuổi người khác ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...