Tha hương gặp cố tri* luôn là một chuyện vui hiếm có trong đời người.
* Bạn cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù vị cố tri này vốn là trượng phu của nàng, cho dù năm năm trước bọn họ đã từng bái đường thành thân trước trăng, cho dù nàng từng nói thời thề son sắt sẽ đợi hắn ta trở về.
Hắn ta đã trở về, hơn nữa còn làm quan.
Tuy Tuy thật sự mừng thay cho hắn ta. Nhưng ngoài vui mừng ra, ít nhiều nàng vẫn có chút xấu hổ. Điều này cũng không liên quan đến tình yêu nam nữ, vốn dĩ ban đầu bọn họ cũng không có tình cảm nam nữ gì đáng nói.
Nàng chỉ hổ thẹn vì mình đã thất hứa.
“Hạ Bạt, ta…”
Tuy Tuy cũng chưa nghĩ ra nên nói gì, Hạ Bạt đã chắp tay với nàng, cung kính mà xa cách hành lễ: “Vẫn xin Chu cô nương mau lên ngựa, tranh thủ rời khỏi đây trước khi cửa thành đóng lại.”
Hắn ta thẳng thắn như vậy cũng khiến Tuy Tuy hơi ngạc nhiên. Dứt lời, hắn ta đi đến dưới gốc cây, dắt ngựa của bọn họ, thành thao vỗ một cái, sau đó nói với Cao Sính: “Con ngựa này là ngựa Hà Khúc, mặc dù tính tình hiền lành dễ bảo nhưng chạy không được bền, chẳng bằng ngài đổi con ngựa Đại Uyển của ta chở Chu cô nương để đảm bảo không có bất kỳ sơ suất gì.”
Nhưng rõ ràng Cao Sính vẫn cảnh giác với Hạ Bạt, hắn ta ấp úng phun ra hai chữ: “Không cần.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Bạt cũng không nói gì thêm, hắn ta dắt con ngựa Đại Uyển màu đen của mình tới, cùng bọn họ lần lượt rời khỏi cổng thành. Vừa ra khỏi thành, không có người giám sát, hắn ta lập tức phóng người lên ngựa, ghìm chặt dây cương, sau đó lao đi vùn vụt giống như mũi tên rời khỏi dây cung. Cao Sính theo sát phía sau, Tuy Tuy hoa cả mắt, liếc nhìn lần cuối, thấy cánh cửa đá nặng trịch kia đang chậm rãi đóng lại.
Đại hội vào ngày mùng bảy tháng bảy giống như Tết Nguyên Tiêu, cả bốn cổng thành đều mở rộng để bách tính vui chơi rước đèn đến hừng đông, nếu đóng cửa thành như vậy nhất định sẽ gây huyên náo, lòng người hoang mang.
Dường như Tuy Tuy đã nghe thấy tiếng xôn xao ở phía bên kia cổng thành, nhưng bọn họ đã đi càng lúc càng xa, giữa một vùng hoàng thổ hoang vu rộng lớn, mơ hồ nhìn thấy một số hình tam giác nho nhỏ, cách gần hơn mới nhận ra là những lều vải màu xám.
Đuốc cháy không ngừng, trên mặt đất cũng đầy những đống lửa đang cháy, rất nhiều nam tử mặc áo giáp sắt màu trắng bạc, có người đội mũ sắt sáng loáng, trong lúc bước đi va vào lưỡi mác khiến người ta hoảng sợ.
Lý Trọng Tuấn cũng mặc áo giáp.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng mặc áo giáp, lấp lánh ánh bạc, có cảm giác oai phong mạnh mẽ, không giống với chàng lúc thường ngày.
Chàng ra khỏi lều lớn, đứng cạnh một nam nhân đang mặc áo giáp, nhưng chàng không đội mũ sắt, trên trán buộc một cái đai gấm màu đen. Đai gấm có phần đuôi dài, thêu những đường vân kim tuyến. Lúc chàng đi đến trước mặt nàng rồi cúi người xuống, đai gấm kia liền cọ vào má nàng.
Cao Sính, Hạ Bạt, mọi người đều hành lễ với chàng, nhưng chàng lại đi thẳng đến trước mặt Tuy Tuy.
“Cuối cùng nàng cũng tới.”
Đại chiến sắp đến, trong quân đều trịnh trọng trang nghiêm, chỉ có chàng vẫn nở nụ cười trên mặt, dáng vẻ như đang trêu chọc nàng. Trông chàng còn khá đắc ý, có lẽ là hài lòng vì kế hoạch bảo vệ nàng chu toàn của mình.
Tuy Tuy vẫn muốn tính sổ với chàng đấy, đáng tiếc trên đường đi xóc nảy giống như đổ xúc xắc, đầu óc choáng váng đến mức buồn nôn. Cao Sính cũng không tiện đỡ nàng, chỉ có thể nhìn nàng loạng choạng đi cùng.
Lúc Lý Trọng Tuấn tới gần, nàng thật sự không thể đứng vững được nữa, hai chân lập tức nhũn ra ngã vào lòng chàng.
Lý Trọng Tuấn sửng sốt trong giây lát, sau đó lập tức ho khan một tiếng rồi nhìn đi nơi khác, khóe môi nhếch lên, vẻ đắc ý trong mắt càng sâu hơn. Trên người chàng mặc áo giáp cứng ngắc, chỉ có thể ôm vai nàng vỗ vỗ, giả vờ như không để tâm: “Được rồi, được rồi, đừng làm bản vương mất mặt, mau đi nghỉ ngơi thôi. Các ngươi đưa nàng ấy về trại của ta đi.”
Sau đó chàng khẽ gật đầu với Hạ Bạt: “Làm phiền Hạ Bạt Đô ti.”
Hóa ra chức quan của Hạ Bạt là Đô ti, vậy có lẽ tiếng Tướng quân mà Cao Sính gọi Hạ Bạt chỉ là cách gọi tôn kính đối với hắn ta. Tuy Tuy đang thất thần nghĩ về điều đó, đột nhiên lại nghe thấy tiếng binh khí va chạm, các binh sĩ đồng loạt hét lên “Dương Tướng quân”. Lý Trọng Tuấn nghe thấy, chàng lập tức buông Tuy Tuy ra, xoay người định rời đi.
“Ta đi đây.”
Chàng nói như vậy.
Năm năm trước, lúc Hạ Bạt rời khỏi nghi lễ đơn sơ với ánh nến đỏ chập chờn để chuẩn bị lên đường cũng chỉ nói ba chữ này.
“Ta đi đây.”
Tuy Tuy dừng lại, đột nhiên nắm lấy tay Lý Trọng Tuấn: “Điện hạ phải đi đánh trận… Giao chiến với những người của Bảo Tháp tự sao?” Giọng nàng đứt quãng: “Điện hạ nhất định phải bảo trọng…”
Nàng dựa sát vào người chàng, bởi vì choáng váng nên giọng nói rất yếu ớt. Lý Trọng Tuấn lại cho rằng nàng sợ hãi, chàng cười bảo nàng “Không có tiền đồ”, sau đó sờ lên gương mặt nàng rồi vẫn rời đi.
Tuy Tuy đành phải dựa vào hàng rào, nhìn thấy đằng sau lều lớn có một dòng suối nhỏ, nàng bất chấp chạy tới, quỳ gối bên bờ nôn ra. Nàng không ăn gì, chỉ nôn ra một chút nước. Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên Tuy Tuy nghe thấy tiếng áo giáp lanh lảnh sau lưng, nàng nghĩ đến Lý Trọng Tuấn trước nhất, nhưng khi quay đầu lại thì hóa ra là Hạ Bạt đã thay sang bộ giáp đen.
Hắn ta ném túi rượu trong tay qua, ánh mắt Tuy Tuy sáng lên: “Hạ Bạt, cảm ơn ngươi!”
Nàng nhận lấy, rút nút ra rồi rót vào trong miệng. Rượu trắng uống lúc hành quân rất cay, cái nóng như thiêu như đốt cuồn cuộn trong dạ dày, dần dần áp chế cảm giác buồn nôn. Tuy Tuy vẫn chưa uống đủ, nhưng đã bị cướp đi.
“Ta còn…”
Nàng vừa mới lên tiếng, nhưng đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị của Hạ Bạt, Tuy Tuy đột nhiên mất sạch khí thế. Hạ Bạt mười tám tuổi trong ký ức của nàng là thanh kiếm sắc được tôi luyện từ gang, trải qua vô số lần sinh tử nguy nan trên sa trường, kiếm sắc nhuốm máu, từ lâu đã không còn giống như ngày xưa.
Nàng cúi đầu: “Xin lỗi, Hạ Bạt.”
“Nàng sống tốt chứ?”
Tuy Tuy vô cùng xấu hổ: “Xin lỗi… Là ta… Nói không giữ lời.”
Hắn ta vẫn hỏi: “Ngài ấy đối xử với nàng thế nào?”
Tuy Tuy sửng sốt một lúc, nếu bảo nàng phàn nàn về Lý Trọng Tuấn thì thật sự ba ngày ba đêm cũng không nói hết được. Nhưng người trước mặt nàng là Hạ Bạt, cho dù thế nào nàng cũng không thể nói được, chỉ đành gật nhẹ đầu.
“Tốt.”
Hạ Bạt vẫn đứng ở chỗ cách nàng không gần không xa, một lúc sau mới nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...