Kim chá cô

 
Không nên nán lại đây lâu, Lý Trọng Tuấn xem qua một lướt, thấy tạm thời vẫn chưa tìm ra manh mối gì, bèn quyết định hồi phủ trước. Dọc đường, bọn họ ẩn nấp che giấu tung tích. Mãi đến khi về chỗ ngủ, uống một chén trà nóng, Tuy Tuy mới vô tình nói ra lời nói bị cắt ngang ban nãy:
 
“Tượng Phật chúng ta vừa thấy là Phật gì thế?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đó là Đại Nhật Như Lai.” Lý Trọng Tuấn khẽ cười: “Ta khuyên nàng bớt nghĩ đến mấy chuyện cầu thần lễ Phật đó thì hơn. Thần tiên ở đây chưa chắc đã sạch sẽ đâu, muốn cầu bọn họ, chẳng bằng đến cầu ta đây này.”
 
Tuy Tuy không hùa theo chàng mà lẩm bẩm: “Đại Nhật Như Lai phụ trách việc gì? Vì sao phải sờ vào lòng bàn tay của Như Lai chứ?”
 
Lý Trọng Tuấn không nghe rõ, mà cũng chẳng quan tâm mấy, mãi đến khi nói tiếp: “Nếu không sao lòng bàn tay Như Lai hướng vào trong mà lại được mài nhẵn thế?”
 
Chàng chợt nhìn cô, cau mày: “Gì cơ?”
 
Tuy Tuy phát hoảng: “Gì cái gì…”
 
“Lòng bàn tay tỏa sáng nào… Bức tượng Phật kia ư?”
 
“Ừ… Ừ đúng rồi. Ta đi vòng ra phía sau, đúng lúc có ánh trăng chiếu vào, lòng bàn tay Phật sáng hơn hẳn những chỗ khác, chắc là để cho người ta sờ. Nhưng ta thấy mấy chỗ sáng bóng trên tượng Phật ở chỗ khác toàn là mấy chỗ nổi bật. Sờ lòng bàn tay… cũng được à…”

 
Nàng còn chưa nói hết câu, Lý Trọng Tuấn đã ngắt lời, hỏi dồn: “Sao không nói sớm với ta hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa nghe chàng truy hỏi, Tuy Tuy lập tức nổi đóa, oán giận nói: “Chàng… Chàng… Chàng có biết lý lẽ là gì không hả! Lúc đó không phải chàng bảo ta im đi à?”
 
Quả nhiên, Lý Trọng Tuấn im re, không để ý đến nàng. Sau khi suy nghĩ, chàng vỗ tay ba cái, sau đó trên xà nhà cũng có ba tiếng gõ vang lên. Tuy Tuy vội vàng nhìn lên trên, chỉ thấy một nam tử mặc hắc y ôm kiếm ngồi trên xà nhà nhảy xuống trước mặt bọn họ.
 
Tuy Tuy kêu lên: “Cao Lãng!”
 
Cao Lãng là người kiệm lời, nhưng chân cẳng rất lanh lẹ. Bay lên trời nhảy xuống đất mà nom người nhẹ như chim yến, giỏi hơn người từ nhỏ đã học đi trên dây xích như nàng nhiều. Nếu trên đời này có khinh công như mấy tiên sinh kể chuyện hay nói thì có lẽ cũng chỉ đến nhường này thôi.
 
Lúc trước, Lý Trọng Tuấn phát hiện bàn mình bị người ta xê dịch, bèn sai Cao Lãng làm đầu trộm đuôi cướp, kiểm tra tiếng động trong phòng lúc chàng đi vắng.
 
Chàng vừa gọi Cao Lãng, Tuy Tuy đã biết ngay chàng có chuyện quan trọng, bèn tự giác chạy ra ngoài.
 
Nàng không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Ngày ngày, nàng vẫn buồn bực khó chịu. Nhìn Lý Trọng Tuấn bận bịu, suốt đêm suốt hôm uống rượu vui vẻ với bọn họ. Còn chuyện có tìm được đường ngầm gì trong tượng Phật không, trong đường ngầm có những thứ gì… Tuy Tuy hỏi Lý Trọng Tuấn, nhưng chàng lại chẳng chịu nói gì.
 
Dần dà, nàng cũng lười quan tâm, thầm mong nhanh chóng kết thúc mọi chuyện để được về nhà sớm một chút còn gặp Thúy Kiều. Rượu nho nàng ngâm được ủ mấy tháng, chắc vị ngon lắm đây.
 
Mãi đến khi vào một đêm tháng bảy, nàng còn ngồi trên bậc thang ăn nho nhớ vị rượu nho, Lý Trọng Tuấn bất thình lình trở về. Chàng đi xuyên qua hành lang rồi lại ngồi xuống bên cạnh nàng cùng với hương tùng bách mát lạnh.
 
Lâu rồi chưa gặp chàng, Tuy Tuy kinh ngạc nhìn người bên cạnh, mãi một lúc sau mới đưa nho tới: “Điện hạ cũng muốn ăn à?”
 
Lý Trọng Tuấn bật cười, chống ngược tay trên thềm đá phía sau. Nhìn ánh sao sáng như bạc đầy trời, chàng hỏi: “Quê nàng ở đâu?”
 
“Điện hạ hỏi chuyện này làm gì?”
 
Tuy Tuy không chịu nói. Thấy Lý Trọng Tuấn nheo mắt nhìn mình, nàng mới không tình nguyện mà nói: “Thôn Thượng Nguyên, huyện Định, Thanh Châu.”
  
Chàng xùy một tiếng: “Phải làng Tiểu Vĩnh không?”
 
Tuy Tuy biết Lý Trọng Tuấn đã điều tra rõ ràng bối cảnh gia đình mình, nàng bất đắc dĩ nói: “Điện hạ đã biết rồi còn hỏi ta làm gì?”

 
“Năm Ô Tôn xâm lược phủ Thanh Châu, nàng mới sáu tuổi đúng không?”
 
Tuy Tuy sửng sốt, tim như bị bóp nghẹt lại. Nàng không hiểu ý Lý Trọng Tuấn lắm, chỉ sợ chàng rảnh rỗi đến trêu chọc mình.
 
Nàng không dám nhớ tới tai họa lớn ấy, vì theo ký ức tìm về, mùi máu tươi cũng ùa đến, nàng sợ.
 
Tuy Tuy không nói chuyện, đứng lên toan rời đi. Lý Trọng Tuấn vội giữ nàng lại, kéo nàng ngã nhào xuống bậc thềm bên dưới. Chàng thuận tiên kéo nàng vào lòng, tựa cằm lên đầu nàng, khẽ nói như dỗ dành nàng:
 
“Không nói, không nói nữa.”
 
Thôi vậy.
 
Chàng nghĩ không cần nói cho nàng nữa.
 
Không cần phải nói với nàng rằng, họ tìm được trong mật thất sâu nhất đường ngầm những bức thư liên lạc với Tây Vực trong những năm gần đây.
 
Nhưng chúng không được gửi từ Thiên Trúc, mà là Ô Tôn.
 
Hài cốt cao tăng Pháp Hiền chứng tỏ Thiên Trúc đã chặt đứt liên lạc với Bảo Tháp tự, mà bên trong xe ngựa, xe lạc đà của đội buôn không phải là kinh sách. Mà thứ họ chuyển về đá quý đặc biệt chỉ có ở Ô Tôn, thứ họ gửi đi là vũ khí Trung Nguyên.
 
Bọn họ tự rèn vũ khí nóng, lại âm thầm liên lạc với Tây Vực. Ô Tôn có vũ khí, chẳng trách hai mươi năm nay liên tục quấy nhiễu biên cương. Mà trận tàn sát phủ Thanh Châu cũng không được coi là sự kiện thảm thiết nhất.
 

Chàng nhìn nàng cúi thấp đồ, lộ ra một đoạn cổ trắng sáng, cổ áo thoang thoảng mùi hoa quế, chợt nói: “Phía tây ngoại thành có một tòa miếu Nguyệt Lão, cạnh miếu có cây quế mấy trăm năm tuổi, trông rất to, cũng linh lắm. Mấy ngày nữa là Thất Tịch, đốt pháo hoa bên đó còn náo nhiệt hơn cả bên ngoài Bảo Tháp tự đấy. Ta đưa nàng đến đó chơi nhé?”
 
Tuy Tuy rầu rĩ nói: “Đa tạ lòng tốt của điện hạ, ta không đi đâu.”
 
Chàng nhíu mày: “Ôi, chẳng mấy khi mặt trời mọc từ phía tây thế này, chẳng phải nàng thích mấy chỗ đông vui nhất à?”
 
“Miếu Nguyệt Lão chỉ có cầu nhân duyên thôi. Ta không có người thương thì đi làm gì.”
 
Vừa dứt lời, nàng cảm thấy cánh tay ôm lấy mình cứng đờ. Nàng quay đầu, lại thấy mặt Lý Trọng Tuấn vô cùng khó coi.
 
“Điện hạ? Điện hạ? Người sao thế.”
 
Chàng không nói gì, một lúc lâu sau mới quay đầu lại lạnh lùng nói: “Thôi, ban đầu ta còn định dẫn nàng vào cửa hàng châu báu gần đó xem thế nào. Nàng không chịu thì thôi.”
 
“Đừng đừng đừng!” Vừa nghe vậy, Tuy Tuy lập tức thay đổi ý nghĩa. Thấy chàng đứng dậy định rời đi, nàng vội vàng níu chặt góc áo, nịnh nọt: “Ta nói sai rồi. Điện hạ, ta thích, ta đồng ý mà!”
 
Thấy nàng như vậy, Lý Trọng Tuấn càng tức. Chàng phất tay áo, bỏ đi mất dạng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui