Kim chá cô

 
Tuy Tuy vừa động một cái, Lý Trọng Tuấn cũng không dễ chịu, chàng duỗi thẳng eo muốn rút dương vật ra nhưng đã bị Tuy Tuy giữ chặt lại.
 
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nửa đêm rồi còn có chuyện đại sự gì? Ngày mai rồi làm không được hay sao? Tại sao không ngủ lại được? Nếu Điện hạ không muốn giữ ta lại cũng đừng làm bậy với ta!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy thật sự rất tức giận, hai gò má trắng nõn như tuyết của nàng lúc này đã đỏ ửng, ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen dày bết dính trên mặt, kiều diễm mê người.
 
Lý Trọng Tuấn đột nhiên mỉm cười, chàng muốn hôn lên má Tuy Tuy, nhưng nàng né tránh, khiến Lý Trọng Tuấn hôn vào không khí.
 
Rất hiếm khi Lý Trọng Tuấn tốt tính, chàng vòng tay ôm eo Tuy Tuy dỗ dành: “Việc ta làm cũng không thể nói với nàng, nàng ngoan ngoãn ở lại đây, Lũng Tây là nơi sản xuất ngọc thạch nổi tiếng, khi quay về ta sẽ mua cho nàng được không?"
 
Nhưng Tuy Tuy cũng không phải người vì ngọc thạch mà cúi đầu khom lưng.
 

Nàng hận nam nhân, kéo quần lên là hết tình hết nghĩa! Nàng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, bị chàng lừa gạt, nàng không muốn nói chuyện với chàng nữa, lập tức ưỡn thẳng eo, rút thật mạnh dương vật ra ngoài. 
 
Từ bên trong âm hộ, xuân thuỷ tuôn ra tí tách, từng giọt từng giọt rơi xuống làm ướt cả chiếc áo choàng.
 
“Ta không muốn.” Nàng vùng ra khỏi vòng tay Lý Trọng Tuấn, tự mình đi lấy y phục.
 
Lúc đầu Lý Trọng Tuấn còn nhàn nhã nhìn xem nàng định làm gì, thấy nàng quấn áo choàng, dò xét bàn sách một hồi, sau đó vươn tay lấy một hộp trúc dài ước chừng ba tấc, chính là "Ống đựng bút" của chàng. Đợi nàng chuẩn bị đi ra ngoài thì Lý Trọng Tuấn mới thực sự hoảng sợ, túm lấy tay nàng hỏi: “Nàng định làm gì vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy Tuy không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tuân theo ý chỉ của Điện hạ, đi về ngủ tiếp."
 
"Nàng cứ như vậy trở về sao?"
 
Tùy Tú nhỏ giọng nói: "Điện hạ quản ta làm gì? Chàng còn có nhiều chuyện quan trọng cần làm, ta không rảnh ở lại."
 
Lý Trọng Tuấn nghẹn họng: "Vậy nàng mang ống đựng bút của ta về làm gì?"
 
Tuy Tuy bỗng quay lại, nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Lý Trọng Tuấn, khẽ cười khúc khích. Bên ngoài tiếng mưa rơi róc rách, bên trong ánh nến sáng lung linh mờ ảo, phản chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, say đắm mê người như hồ ly.
 
Nàng giống như một con rắn nhỏ bơi trở lại trước mặt Lý Trọng Tuấn, bám vào vai chàng, thấp giọng nói: “Không phải Điện hạ muốn đuổi ta đi sao, vậy ta đi, sau đó ta sẽ tự vui vẻ một mình, Điện hạ không từ chối cho ta mượn ống đựng bút chứ?"
 
Lý Trọng Tuấn nhướng mày nhìn Tuy Tuy, nàng cười càng lúc càng lớn, háo hức nhìn chàng và nói: “Khi trở về, ta sẽ dùng cái này để vui vẻ.”
 
Vừa nói, Tuy Tuy vừa lấy ống đựng bút, thò tay vào trong chiếc áo choàng rộng thùng thình. Đồ bẩn như vậy, đương nhiên nàng sẽ không thật sự cho vào trong, nhưng nàng lại giả vờ thiếu kiên nhẫn, nhíu mày cắn răng ngồi phịch xuống.

 
"Ưm."
 
Nàng nghiêng mặt không nhìn Lý Trọng Tuấn, lén thở phào nhẹ nhõm.
 
Chắc hẳn Lý Trọng Tuấn rất khiếp sợ, chàng lạnh lùng nhìn nàng không nói lên lời. 
 
Tuy Tuy cố tình hành động càng lúc càng khoa trương, tiếng rên rỉ càng lúc càng mạnh bạo. Cuối cùng Lý Trọng Tuấn cũng không thể chịu đựng được nữa, chàng nắm lấy tay Tuy Tuy, hung hăng kéo phắt chiếc áo choàng ra, dùng hai ngón tay rút lấy ống đựng bút, cất tiếng cười nhạo.
 
"Ổ, ta không biết nàng lại đóng kịch giỏi như vậy đấy, xuân thuỷ tràn trề nhưng ống đựng bút vẫn khô ráo?"
 
Lúc này Tuy Tuy mới nhận ra Lý Trọng Tuấn đã sớm nhìn thấu nàng, nhất thời thẹn quá hóa giận, xoay người định chạy ra ngoài.
 
Lý Trọng Tuấn nhanh tay ném ống đựng bút xuống đất, sau đó nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống giường. Tuy Tuy liều mạng chạy trốn, nhưng Lý Trọng Tuấn vẫn dễ dàng lột sạch sẽ y phục của nàng.
 
Lý Trọng Tuấn nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn thoáng có chút đắc ý. 
 
"Tiểu dâm phụ, nàng cứ bỏ mặc ta như vậy sao? Ta để cho nàng trở về để nàng giở thủ đoạn như vậy à!"

 
Tuy Tuy khịt mũi. "Không có Điện hạ thì ta vẫn có thể sống tốt! Nếu không phải ta sợ ma thì ta đã không ngủ với Điện hạ. Nếu ta thực sự muốn sung sướng thì ta cũng có thể tự mua Giác tiên sinh [2], tuy chỉ là đồ vật nhưng cũng có ích hơn so ra với Điện hạ.”
 
"Làm càn!"
 
Lần này dường như Lý Trọng Tuấn đã thật sự bị chọc giận, hai gò má chàng đỏ bừng, gương mặt còn có vết xước rớm máu, khuôn ngực có mấy vết bầm tím, có lẽ là bị thương do lúc cứu nàng dưới cái giếng cạn kia, trông rất đáng sợ.
 
Tuy Tuy có chút sợ hãi, nàng định lên tiếng nhưng quá muộn.
 
Lý Trọng Tuấn bóp chặt lấy hai cổ tay nàng, dương vật to dài đang áp sát vào khe thịt tràn đầy xuân thủy, “phập” một tiếng, Lý Trọng Tuấn dùng hết sức nhấn mạnh dương vật của mình vào trong lỗ hẹp.
 
"Ôi… Ôi… Ôi… Ưm… A… A…"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui